Đô Thị Thiếu Soái

Chương 297 : Ngư ông đắc lợi

Ngày đăng: 14:57 30/04/20




Trên xe chở hàng được ngụy trang là hơn năm mươi người của đội đặc công Phi Long, còn trên chiếc xe còn lại thì có Sở Thiên, Lý Thần Châu và hai mấy người của Soái quân.



Lý Thần Châu nhìn màn hình nhíu mày lại hỏi Sở Thiên:



- Sao Hổ Bang và hội Hắc Long lại đánh nhau kịch liệt như vậy? Không phải chỗ dựa của bọn chúng đã có hiệp nghị không phát sinh xung đột với nhau sao.



Sở Thiên mỉm cười cũng không trả lời vấn đề của Lý Thần Châu mà nhàn nhạt nói:



- Có thể là chỗ dựa của chúng đã về hưu không thể quản lý được chúng nữa, bởi vậy chúng mới tìm cơ hội sống chết với nhau để chiếm được vị trí bá chủ kinh thành.



Lý Thần Châu quay đầu nhìn Sở Thiên mấy lần, trong lòng lại biết rõ Sở Thiên không nói thật nhưng cũng không truy hỏi. Có thể để hội Hắc Long cùng Hổ Bang tranh nhau kịch liệt như vậy thì trên chiếc xe trở hàng kia có thể có quốc bảo? Thuốc phiện? Hay là súng ống, tiền giả. Nhưng bất luận là gì đi nữa thì Sở Thiên cũng đã nói đêm nay mình có thể lập đại công.



Sở Thiên biết Lý Thần Châu trong lòng tính cái gì nên mỉm cười nói :



- Đội trưởng Lý, nếu trong mười phút nữa mà người của hội Hắc Long không qua được trận đấu súng này, thì tôi nghĩ đội đặc công Phi Long của anh có thể thu thập tàn cuộc được rồi. Chỉ cần có thể thu được bằng chứng phạm tội thì chẳng ai có thể nói anh quản nhiều việc được, người đứng phía sau bọn chúng cũng chỉ có thể ngậm miệng mà thôi.



Rồi lập tức Sở Thiên nói nhỏ:



- Tôi chỉ muốn một người trong số bọn chúng, bởi vì tôi có việc cần dùng.



Lý Thần Châu không hỏi Sở Thiên cần người nào mà gật đầu nói:



- Thiếu soái cứ yên tâm, Lý Thần Châu tôi sẽ hết sức phối hợp.



Hổ Bang người đông thế mạnh sĩ khí tăng vọt, hội Hắc Long lại chiếm được địa lợi nên hai bên chỉ có thể liều mạng xả đạn. Thỉnh thoảng lại có vài người ngã xuống không biết là bị đối thủ bắn chết hay là trúng phải đạn lạc của quân mình.



Vạn huynh cùng Vạn đệ bình tĩnh chỉ huy những người còn lại không để cho người của Hổ Bang tiến vào, trong khi có một thành viên đang lấy điện thoại ra định gọi cho Chu Triệu Sâm cầu viện, nhưng gã đó rất nhanh liền tỏ ra thất vọng vì tất cả tín hiệu đã bị cắt, Vạn đệ hận đến mức nghiến răng nghiến lợi đập chiêc điện thoại xuống đất vỡ tan tành:



- Thật là một đám chó hoang, bọn chúng đã dùng công cụ phá sóng điện thoại rồi.



Vạn đệ quay đầu nói với Vạn huynh :



- Anh, chúng ta phải rút lui thôi, không tìm được cứu viện nếu cứ bị bọn chúng quấn lấy thì chúng ta chỉ có chỗ chết.



Vạn huynh nhìn thấy bóng người lay động của thànhh viên Hổ bang, biết em trai mình nói có lý nhưng khi nhìn đến chiếc xe chở hàng bị kẹt ở cổng thì không cam lòng nói:




- Thành thật mà nói cho anh biết, bên trong nhà kho Tây Đan không phải là người của tôi mà là người của hội Hắc Long.



Trần Cát Mộng sững sờ lập tức lắc đầu nói:



- Làm sao có thể? Tại sao có thể là người của hội Hắc Long được?



- Có phải Chiến tướng của Hổ Bang nói cho Lâm bang chủ tin tức đêm nay ở nhà kho Tây Đan, Sở Thiên sẽ tiến hành một vụ giao dịch thuốc phiện có giá trị hơn một tỷ.



Sở Thiên lộ ra nụ cười xấu xa lại để cho người khác cảm giác dựng tóc gáy.



Trần Cát Mộng khiếp sợ nhìn Sở Thiên nói:



- Chẳng nhẽ mọi việc là do cậu sắp xếp?



Sở Thiên gật đầu không chút do dự rất thành thật nói:



- Tôi ra tay rất có chừng mực, vị Chiến Tướng kia sống hay chết trong lòng tôi biết rất rõ, vừa hay biết được một tin nóng đêm nay hội Hắc Long có một cuộc giao dịch vũ khí ở đây. Nên tôi đã muợn tay chiến tướng của các anh chuyển cho Lâm bang chủ một tin tức thú vị, sau đó tôi lại dùng quan tài kích thích. Vì vậy đêm nay Lâm bang chủ tất sẽ dốc toàn lực để đối phó với tôi! Thật vô cùng cảm ơn sự vất vả của mọi người đêm nay.



Trần Cát Mộng hoảng sợ nhìn người trẻ tuổi trước mắt, kẻ này tâm cơ thâm trầm, bố cục của hắn thật giống như thiên y vô phùng, chẳng trách Hổ Bang mấy lần có hành động nhằm vào Sở Thiên đều thất bại, không phải do thành viên của Hổ Bang vô năng mà là do Sở Thiên quá giảo hoạt.



- Tôi thậm chí còn đoán được người áp trận đêm nay là anh.



Sở Thiên nhẹ nhàng nói:



- Dù sao bên người Lâm bang chủ chỉ có Trần Cát Mộng mới được xem là người cẩn thận.



Trần Cát Mộng thần sắc đã khôi phục được sự bình tĩnh, ngẩng đầu nhàn nhạt nói:



- Rốt cục cậu muốn như thế nào?



Sở Thiên không nói gì móc ra một tờ giấy mỏng đặt ở trước mặt Trần Cát Mộng



Con mắt Trần Cát Mộng lập tức trợn to, cơ mặt run rẩy không ngừng.