Đô Thị Thiếu Soái
Chương 300 : Một khối thịt lớn
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Tiểu viện Chu gia.
Mặc dù không phải ngày rằm, nhưng ánh trăng đêm nay vẫn đủ soi chiếu khá rõ khoảng cách chừng mười mấy thước.
Bốn phía bày biện bàn ghế giản dị, vắng hiu chờ người tới.
Chu Long Kiếm và Lý Thần Châu lặng lẽ ngồi đợi, bọn họ vốn là những người đang gặp nạn, nhưng hôm nay, thái độ lại không có chút lo lắng, mất kiên nhẫn nào. Bọn họ biết, sau đêm nay thủ đô sẽ nổi lên sóng gió.
Khi Sở Thiên dẫn theo Phong Vô Tình lạnh lùng bước vào tiểu viện Chu gia, ánh mắt Chu Long Kiếm sáng lên, ngây ngất như đang say mật đường. Nhưng mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, tiến lên nửa bước, thản nhiên nói:
- Thiếu soái, lâu không gặp, trông cậu đã có phong thái vương giả rồi đấy. Xem ra, Thiếu soái cũng đã bị nhiễm chút vương khí đất thủ đô.
Sở Thiên nhìn thấy Chu Long Kiếm tuy rằng tự nhiên thoái mái nhưng thái độ vẫn rất thận trọng, trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng miệng thì nở nụ cười tươi cực độ, nói:
- Bộ trưởng Chu quá khen, một tiểu tử như Sở Thiên, sao dám xưng vương ở đây?
Chu Long Kiếm gật đầu, hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời của Sở Thiên. Ông ta lập tức liếc nhìn Phong Vô Tình, nhận ra sự sắc bén khó che dấu của anh ta, trong lòng không khỏi thầm than. Sở Thiên trí tuệ hơn người, bên người nhân tài đông như thế, lo gì việc lớn không thành?
Sở Thiên đi theo chỉ dẫn của Chu Long Kiếm, đến bên chiếc bàn gỗ ngồi xuống, rót cho mình chén trà, từ tốn thưởng thức.
Hơn tám giờ.
Chu Triệu Sâm và Lâm Đại Pháo vẫn chưa đến, trong mắt Chu Long Kiếm vằn lên tia nhìn giận dữ, nhưng lập tức khôi phục vẻ bình tình, thản nhiên nhìn ra ngoài cửa viện.
Mười phút sau, có một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen dừng trước cửa viên Chu gia. Cửa mở, có hai người trẻ tuổi đi ra, vẻ mặt đều ngạo mạn không chịu nổi. Sau đó có một người trẻ tuổi cũng cực kỳ cao ngạo xuống xe, cặp kính gọng vàng không che nổi ánh mắt lạnh lùng, ngạo nghễ của gã. Gã mặc bộ Tây phục màu đen, làm nổi bật thân hình rắn chắc, tay trái đeo chiếc đồng hồ Rolex của trị giá một trăm năm mươi ngàn đô la Mỹ. Hai gã trẻ tuổi đi trước, người thanh niên đó ngẩng cao đầu đi vào tiểu viện Chu gia.
- Hội trưởng Chu, thật là hãnh diện, đang lúc bận bịu thế vẫn đến dự tiệc.
Hai mắt Chu Long Kiếm sáng lên, miệng cười cứng nhắc:
- Điều này khiến Chu Long Kiếm được sủng ái mà lo sợ a.
Sở Thiên kỳ quái nhìn Chu Long Kiếm. Ông ta trở nên khiêm tốn từ khi nào vậy? Hoàn toàn khác hẳn một Chu Long Kiếm trước đây.
Chu Triệu Sâm lại không hề kinh ngạc, dường như anh ta đã quen với việc được tất cả mọi người đối xử cung kính, thấy Chu Long Kiếm nói mấy lời xã giao liền gật đầu. Chu Long Kiếm tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng trong mắt Chu Triệu Sâm cũng chẳng có gì đặc biệt. Nếu không phải lão già Trần Quýnh Minh còn vài ngày nữa là về hưu, nếu không phải ngày mười sáu tháng tám hội Hắc Long xảy ra chuyện, cần Chu Long Kiếm giơ cao đánh khẽ, không thì anh ta cũng chẳng bao giờ tới dự buổi tiệc này.
Đầu anh ta tính tính toán toán, quyết định không nói mấy lời xã giao nữa, Chu Triệu Sâm bình thản vào thẳng vấn đề:
Rồi ông ta cầm điện thoại đi sang bên cạnh, thản nhiên đứng tán gẫu.
Sau một lát, đầu bếp bưng mấy cái khay bạc tới, Sở Thiên tươi cười vẻ rất háo hức, ảo tưởng chén bát đẹp mê hồn, đựng đồ ăn ngon tê lưỡi, rượu hảo hạng đủ màu… đó là những thứ mà lúc này hắn nghĩ đến. Riêng chừng ấy thôi cũng đủ khiến hắn thấy hưng phấn rồi, huống chi bên cạnh còn có hai nhân vật khét tiếng nhất nhì đất thủ đô. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cuối cùng đầu bếp cũng đặt khay thức ăn trước mặt mấy người Sở Thiên, mỗi người một khay. Sở Thiên cứ tưởng trên cái khay đó sẽ có đủ sơn hào hải vị, thật bất ngờ, bên trong khay chỉ có một khối thịt lớn. Một khối thịt heo trên dưới hai cân đã được luộc chín một cách đơn giản nhất. Thậm chí, không hề được nêm nếm tẩm ướp gì, nhìn cũng biết là vừa chín là được đem lên đặt vào khay đưa vào bàn.
Thậm chí Sở Thiên phát hiện ra không hề có muối chấm, cười khổ một tiếng, nhưng cũng không ngại, suy cho cùng, có thịt ăn vẫn hơn là không.
Sắc mặt Chu Triệu Sâm và Lâm Đại Pháo đều hơi biến đổi. Nếu là người khác đãi khách đơn giản thế này, bọn họ sớm đã giận tím mặt, phẩy tay áo bỏ đi. Nhưng đây là tiểu viện Chu gia, nên cũng không tiện nói gì cả, vừa định khách tùy theo chủ nhắm mắt ăn mấy miếng, vừa đưa tay ra định lấy dĩa hoặc đũa thì phát hiện trong khay trống không.
Chu Triệu Sâm ngẩng đầu nhìn đầu bếp vẫn chưa rời đi, bình tĩnh hỏi:
- Có đũa không?
Đầu bếp không nhúc nhích, cũng không trả lời, vẻ mặt rất bình tĩnh.
- Đúng đấy, làm cái gì vậy? Lấy dao nĩa lại đây.
Lâm đại pháo tuy rằng nể mặt Chu Long Kiếm, nhưng đối với đầu bếp của ông ta thì không hề khách khi, thể hiện ngay sự thô bạo:
- Chẳng lẽ muốn tôi ăn bằng tay?
Lâm Đại Pháo vừa dứt lời đã hiện lên sự kinh ngạc. Bởi vì anh ta quả thực đã thấy Sở Thiền cầm miếng thịt mỡ lên cắn, tỏ vẻ rất khoái chí, không hề có chút dấu hiệu nào thể hiện sự nhã nhặn hay thể diện.
Sở Thiên ung dung cắn miếng thịt to, rồi từ tốn nhai nuốt, thấy Lâm đại pháo đang nhìn mình, liền cười nói:
- Lâm bang chủ, thịt vẫn còn, sao anh không ăn đi?
Lâm Đại Pháo nhìn tay Sở Thiên dính đầy dầu mỡ, bất giác muốn lộn mửa, lắc lắc đầu.
Chu Triệu Sâm cũng khinh bỉ nhìn Sở Thiên, có cảm giác Sở Thiên chắc là đã nhịn đói nhiều ngày rồi, nên mới ăn như hổ vồ như thế.
Mấy người trẻ tuổi phía sau Chu Triệu Sâm cũng khinh thị ra mặt, không nghĩ ra Chu Long Kiếm vì sao lại mời một kẻ dung tục như thế đến dự tiệc? Phong Vô Tình thì lại nhìn Sở Thiên đầy thán phục, hiểu rằng chỉ ở dưới trướng Thiếu soái thì mới có cơ hội thể hiện bản lãnh tướng soái của mình.
Chu Long Kiếm rốt cuộc đã xoay người lại, vẻ nhún nhường trên mặt hoàn toàn biến mất, mà mang theo sự uy nghiêm vô tận.