Đô Thị Thiếu Soái

Chương 299 : Chu gia có lời mời

Ngày đăng: 14:57 30/04/20




Sau đêm mười sáu tháng tám, giang hồ bỗng dưng gió êm sóng lặng một cách bất thường. Tuy nhiên, ai cũng biết dưới đáy sông sóng ngầm cực kỳ mãnh liệt.



Những người nhạy cảm tất nhận ra có gì đó không đúng, bọn côn đồ khắp nơi không đi thu phí bảo hộ, giới hắc đạo đúng giờ cũng không thấy xuất hiện, ngay cả những tụ điểm ăn chơi như quán ba cũng không thấy ồn ào náo loạn.



Hết thảy đều lộ ra sự bình yên không bình thường.



Không phải bọn chúng cải tà quy chánh, mà bọn họ đã nhận được chỉ thị ngầm nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị cho trận đại chiến.



Bởi vì lão đại của bọn chúng đã nhận được chỉ thị từ cấp trên chờ đợi thời cơ tiên lễ hậu binh.



Trong khi Hổ Bang và hội Hắc Long sóng yên bể lặng, thì mấy người Phương Tình đang ở vùng ngoại ô. Binh doanh huấn luyện của Soái Quân hiện giờ đã có gần ba trăm người. Khi tất cả mọi người đều gấp gáp vội vàng thì lại có người tỏ ra khá nhàn rỗi.



Bởi vì hắn còn có thời gian phơi nắng, còn có thời gian cùng Tô Dung Dung ngắm cảnh bầu trời.



Người đó hiển nhiên là Sở Thiên.



- Sở Thiên, ông nội của em nghe tên anh cứ như là uống mật đường.



Tô Dung Dung cũng học Sở Thiên ngậm một sợi cỏ non trong miệng, dịu dàng nói:



- Buổi sáng vừa mới nhắc tới anh, thậm chí cả cha em cũng bắt đầu bội phục anh rồi.



Sở Thiên nhẹ nhàng cười, xoay người nhìn Tô Dung Dung hỏi khẽ:



- Cha em sao lại bội phục anh?



- Tám chữ?



Tô Dung Dung nhìn đôi mắt sáng ngời của Sở Thiên, miệng tươi cười:



- Thay đổi như chong chóng, trở tay làm mưa.



Sở Thiên cười, xem ra chuyện tối qua cha con nhà họ Tô nhất định đã biết và đánh giá mình rồi.



- Sở Thiên?



Một người trung niên khí chất nhã nhăn cúi đầu xuống, tay cầm giáo án cười tủm tỉm nhìn Sở Thiên vẫn còn dấu vết của bữa sáng ngon lành và phong phú.



Sở Thiên lại cảm thấy mình như là cái banh bao nhân đậu.



- Giáo sư Hàn!



Sở Thiên hồ như đã quên vị Giáo sư Hàn đã gặp một lần ở quầy bán bánh bao đến giờ chưa gặp lại, vì bận bịu nên tuần này hắn không lên lớp nghe giảng. Nhìn ánh mắt coi trọng của Giáo sư Hàn, hắn thấy vô cùng xấu hổ.



- Thật may là trò còn nhớ tôi.



Giáo sư Hàn vẫn cười vui vẻ:



- Sở Thiên, lần trước trò đồng ý đến khóa học của tôi nghe giảng bài, nhưng khai giảng đã mấy hôm tôi vẫn chưa gặp trò. Có phải trò đã quên Giáo sư Hàn này không?



Sở Thiên liếc sang Tô Dung Dung đang cười tủm tỉm, vội giải thích:



- Giáo sư, đều là do Sở Thiên có lỗi, hôm nay có giờ học không?



- Không có lớp thì lúc này ta cũng không cầm giáo án mà là cầm bánh bao.



Giáo sư Hàn nói đầy ẩn ý.



Sở Thiên cười rồi đột nhiên hỏi:



- Tô Dung Dung, hôm nay chúng ta có bận việc gì không?



- Không bận gì cả.




- Lòng người rất khó hiểu được, huống chi cầu phú quý trong nguy hiểm.



Sở Thiên sờ mũi, nhẹ nhàng lắc đầu:



- Lòng người thứ này quả thật khó mà nói.



Gã lập tức cười xấu xa:



- Tiễn Dương học trưởng, tôi bỏ một đồng, anh bỏ một đồng, chúng ta cùng mua một tấm vé số, nếu như trúng năm trăm vạn, tôi muốn bốn trăm vạn có được hay không? Dù sao một đồng của anh lợi nhuận một trăm vạn cũng rất có lợi.



- Nói nhảm, cùng bỏ ra một đồng, lại muốn bốn trăm vạn.



Tuy Tiễn Dương không biết vì sao Sở Thiên nói tới mua vé số, nhưng nghe phương án ăn chia của Sở Thiên, gã không tự chủ được cảm thấy phẫn nộ:



- Nằm mơ à, tôi tình nguyện không mua, cũng không hùn vốn với cậu.



Sở Thiên nở nụ cười má lúm đẹp mê người. Có người nói:



- Lòng người là thứ khó dò nhất. Lòng người vốn coi năm trăm vạn là chuyện tốt. Tiễn Dương học trưởng, dù là một đồng được vạn lần hồi báo, nhưng trước khi hai người chưa trúng năm trăm vạn đã tồn tại mâu thuẫn, xin hỏi Tiễn Dương học trưởng, hai người chúng ta đã khó hợp ý như vậy, thì Tằng Quốc Phiên sao có thể đoàn kết hơn mười vạn lòng người?



Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Đám sinh viên đàn anh đàn chị thán phục nhìn Sở Thiên, ví von lòng người phức tạp như thế vậy mà Sở Thiên dùng ví dụ nhỏ liền phác họa ra, quả thực là thiên tài.



- Cho nên, cả nguyên nhân khách quan và chủ quan đều chứng minh rõ: Nếu như Tăng Quốc Phiên tạo phản hẳn là chết không thể nghi ngờ.



Sở Thiên tổng kết mấy câu:



- Bởi vì Tăng Quốc Phiên không tạo phản mà cho rằng ông ta ngu ngốc thì tôi chỉ có thể nói rằng, kẻ nói câu đó mới thực là ngu ngốc.



Giáo sư Hàn vỗ tay khơi mào, đám sinh viên đàn anh đàn chị lập tức rào rào như thủy triều dâng. Vừa hả hê nhìn Tiễn Dương vừa tán thưởng Sở Thiên tài hoa hơn người, tự biết mình còn thua kém hắn xa.



Sắc mặt Tiễn Dương đỏ bừng muốn nói gì rốt cuộc không tìm ra bất cứ luận điểm nào để phản bác. Cứ như vậy, cảm giác thất vọng chán chường vô cùng. Mình đường đường là sinh viên năm ba đại học lại bị một lính mới toe cái cho á khẩu không nói được câu nào, cậu ta chán nản ngồi xuống, bỏ cuộc.



Càng khiến cho đám sinh viên đàn chị điên lên là vì sau khi Sở Thiên vừa ngồi xuống, Tô Dung Dung liền hôn nhẹ lên mặt hắn, tỏ vẻ "khen thưởng" cho hành động lần này. Việc làm đó khiến cho mọi người lại vỗ tay điên cuồng, không ít người đã nghĩ đến cụm từ Nụ hôn của tài tử giai nhân.



Tô Dung Dung dựa sát người vào Sở Thiên, đón nhận ánh mắt hâm mộ từ bốn phía.



Giáo sư Hàn cũng cười không ngậm miệng lại được, hôm nay kéo được Sở Thiên đến lớp học quả nhiên là đã đem đến cho lớp học không khí chưa từng có.



Sở Thiên và Tô Dung Dung phải rất khó khăn mới thoát ra được bãi cỏ bên ngoài phòng học. Điện thoại Sở Thiên khẽ rung lên, đầu dây vang lên giọng nói của Lý Thần Châu:



- Sở Thiên, tối mai, 8h, vui lòng đến tiểu viện Chu gia dự tiệc.



- Chẳng lẽ lão gia muốn cám ơn tôi?



Sở Thiên nhàn nhạt hỏi:



- Vì chuyện tối ngày mười sáu?



Trong lòng Sở Thiên có vài phần nghi hoặc, với tính cách của Chu Long Kiếm sẽ không vì việc nhỏ mà mời mình ăn cơm đâu? Chẳng lẽ lại lôi kéo mình?



Lý Thần Châu cười xởi lởi:



- Tối ngày mai tổ chức yến hội, mời ba người cậu, Lâm Đại Pháo, và Chu Triệu Sâm.



Sở Thiên hơi sững người lại, lập tức lạnh lùng nói:



- Được, tôi nhất định đến đúng giờ.



Là yến hội gì vậy?



Trong lòng Sở Thiên có chút nghi hoặc.