Đô Thị Thiếu Soái

Chương 31 : Thiên tài xuất hiện

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Thầy giáo dạy Toán lão Vương còn chưa lên tiếng, chủ nhiệm lớp đã sốt sắng hỏi:

- Chính xác không?

Kiến thức toán của lão đã sớm quên sạch rồi, huống hồ đây là đề "khó của khó".

Vương lão sư lật sách giải phần đáp án đối chiếu với đáp án trên bảng của Sở Thiên, thôi xong, đáp án hoàn toàn giống nhau, lời giải thậm chí còn chi tiết hơn trên sách, làm cho người ta có thể hiểu được.

Biểu hiện trên mặt thầy Vương đã cho mọi người ở đó thấy rằng, Sở Thiên đã trả lời đúng. Thầy Trương chủ nhiệm lớp không từ bỏ ý định, lại nghĩ đến quyền uy của mình đứng trước lớp sau này nên nói một câu ngớ ngẩn:

- Không lẽ cậu ta mò đúng rồi?

Thầy Vương nét mặt trầm xuống, đây rõ ràng có ý nói đề của mình ra trình độ quá thấp, dễ bị mò đúng, nhưng thầy Hiệu trưởng ở bên cạnh đó cũng không có làm sao được đành bất mãn nói:

- Là làm đúng rồi, đề này làm sao mà có thể đoán đúng được?

Cả lớp đều kinh ngạc nhìn Sở Thiên, cảm giác tên tiểu tử này hôm nay thật làm cho người ta bất ngờ, xem ra có thể cậu ta cũng hoàn toàn có thể đạt điểm tuyệt đối.

Chủ nhiệm lớp Trương tay toát mồ hôi, vẫn chưa từ bỏ ý định nói:

- Ra thêm đề đi.

Thầy Vương nhìn thầy Hiệu trưởng thấy thầy Hiệu trưởng gật đầu.

Thầy Vương lật giở một trang đằng sau sách nhìn đến một đề bài mà bản thân cũng không hiểu rõ, viết lên bảng. Trước khi Sở Thiên làm bài, ông nói với thầy Trương:

- Thầy Trương, thầy thấy đề này thế nào? Có phải là dễ bị người ta mò trúng không?

Thầy chủ nhiệm Trương ngẩn người không nhận ra sự bất mãn trong lời nói của thầy Vương, sợ thầy Vương ra đề quá dễ để cho Sở Thiên lại lần nữa đoán đúng bèn dùng mắt nhìn khắp một lượt lớp học, lại nhìn đến Trương Vạn Giang cùng Lâm Mỹ Mỹ đang cúi đầu. Sự im lặng của cả lớp đã chứng tỏ được đề lần này cũng đủ khó, cuối cùng mới nói:

- Được, dùng đề này đi.

Sở Thiên cầm lấy phấn viết, chăm chú nhìn đề bài, có hơi khó, đã suy nghĩ và nghiệm chứng, cuối cùng cũng viết đáp án lên bảng, toàn bộ quá trình này mất 13 phút.

Thầy Vương cũng toát mồ hôi. Ông không thể không thừa nhận Sở Thiên chính là thất thiên lý mã, mà bản thân mình lại chính là người thô tục giết ngựa để lấy lá gan. Nếu như sớm nhận ra Sở Thiên là một thiên tài thì ông đã sớm cùng Sở Thiên công thành danh toại rồi.
Sở Thiên đặt phấn viết lên bàn, vỗ tay, nhẹ nhàng nói với thầy Hiệu trưởng:

- Em không ăn gian chứ ạ?

Thầy Hiệu trường cảm thấy bước ngoặt lịch sử của trường trung học Thiên Độ sắp đến hưng phấn nói:

- Không hề, em là thiên tài, thiên tài trăm năm khó gặp, là niềm tự hào của trường Thiên Độ.

Sau đó thầy nói với các giáo viên ở đó:

- Bây giờ tôi tuyên bố thành tích học tập của Sở Thiên thực sự có hiệu lực. Các thầy cô lập tức sửa đổi bảng điểm, nêu gương cho học sinh toàn trường cùng học theo Sở Thiên.

Liễu Trung Hoa cười tán dương Sở Thiên. Học sinh này mỗi lần gặp đều đem lại cho mình không ít bất ngờ

Hiệu trưởng nghĩ ngợi rồi nói với những thầy cô giáo bên cạnh mình:

- Tất cả giáo viên khối phổ thông năm 3 bây giờ lập tức tới phòng họp. Chúng ta phải nghiên cứu vấn đề quan trọng, bất kể các thầy cô có tiết hay không lập tức tạm gác công việc của mình lại để họp.

Sau khi nói xong lại hưng phấn nhìn Sở Thiên rồi cùng các thầy cô giáo đi họp. Chủ nhiệm lớp Trương nói một câu "tự học" rồi cũng rời khỏi lớp để tránh bối rối thêm.

Trong phòng học chỉ còn Sở Thiên đứng trên bục giảng, đang chuẩn bị quay về chỗ ngồi thì Khương Tiểu Bàn đột nhiên thốt lời nói như đã dồn nén khá lâu :

- Sở Thiên, soái soái soái (đẹp, đẹp, đẹp).

Trong lớp sau một chút sững sờ cũng đồng thanh hô:

- Sở Thiên, đẹp, đẹp, đẹp.

Ai nói chỉ có thiếu nữ yêu anh hùng. Đàn ông cũng yêu thiên tài như vậy.