Đô Thị Thiếu Soái

Chương 32 : Thủ lĩnh của học sinh kém

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Sở Thiên cứ như vậy mà nổi danh. Một học sinh muốn kiếm được một vị trí ở trong trường rất đơn giản. Chỉ cần thành tích học tập tốt, bạn sẽ là cục cưng của thầy cô, sẽ là thống soái đám học sinh, huống hồ lại là một thiên tài như Sở Thiên. Thầy Hiệu trưởng đủ cáo già để biết được rằng Chủ nhiệm lớp của Sở Thiên trong kỳ thi đại học tới sẽ vô cùng hãnh diện. Điều này sẽ khó tránh khỏi việc làm chủ nhiệm các lớp khác đố kị. Hơn nữa, Chủ nhiệm lớp Trương vốn dĩ không ưa Sở Thiên, vừa may danh chính ngôn thuận tách Sở Thiên ra khỏi lớp đưa về trường quản lý. Hành động của Hiệu trưởng làm thầy Chủ nhiệm Trương vô cùng thất vọng. Cơ hội bội thu vinh quang và danh vọng sau kỳ thi đại học bị Hiệu trưởng tước đi như vậy. Dù sao thì thầy Trương cũng không có cách nào khác, tự bản thân mình trước kia đã bao lần hạ nhục Sở Thiên trên giảng đường, còn mắng cậu ta là Sở phế nhân. Vì thế lão không có danh phận gì để đi dành giật quyền có được Sở Thiên, chỉ có thể trách bản thân mình có mắt không tròng, không nhận ra Sở Thiên chính là một báu vật.

Sở Thiên nhanh chóng nổi tiếng khắp trường. Bất kể là thầy giáo hay học sinh ngày nào cũng phải chạy qua để nhìn một học sinh yếu kém nay đã trở thành thiên tài. Lâm Ngọc Đình cứ đến trưa liền canh ở cửa phòng học của Sở Thiên, cùng ăn cơm với hắn, sợ cậu bị những nữ sinh khác quyến rũ, Khương Tiểu Bàn cũng nhân đó trở thành nhân vật trung tâm, kể cho mọi người nghe từng chút từng chút một của cậu với Sở Thiên với gương mặt bừng sáng.

Sở Thiên hiện tại bất kể là vào lúc nào cũng thật khổ sở. Làm một người nổi tiếng chẳng thoải mái gì, luôn là tâm điểm chú ý của mọi người. Điều này cũng có nghĩa là phải giữ cho được cái danh tiếng đó.

Sau khi Hiệu trưởng trao đổi cùng các thầy xong đã quyết định tập trung bồi dưỡng Sở Thiên. Mặc dù việc bồi dưỡng này làm cho thầy cô các khoa có chút xấu hổ nhưng cũng không ngăn cản được niềm tự hào có thể dụng công bồi dưỡng Sở Thiên trở thành ngôi sao. Cuộc họp còn quyết định mời Sở Thiên làm trợ lý phụ đạo, mỗi tuần một buổi phụ đạo cho đội tuyển của trường phương pháp học tập và tư duy làm bài giống như một dạng chia sẻ kinh nghiệm. Đồng thời được hưởng trợ cấp theo tiêu chuẩn giáo viên.

Khi thầy Hiệu trưởng đề xuất này, Sở Thiên suy nghĩ một lúc rồi kiên quyết lắc đầu. Một là học sinh đội tuyển thường cao ngạo khó quản lý. Thứ hai là mặc dù bản thân mình thi được điểm tuyệt đối nhưng không có nghĩa là có thể sẽ dạy người khác tốt. Thứ ba là quá trói buộc bản thân mình.

Hiệu trưởng thoáng chần chừ nhưng vẫn không từ bỏ ý định:

- Sở Thiên, em xem, tiến bộ thì cũng phải dìu những người khác cùng tiến bộ. Như vậy niềm vui nhân lên bội lần, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Hiệu phó Liễu Trung Hoa cũng lên tiếng:

- Sở Thiên, nhân tiện thôi, coi như hôm đó nhờ em, thời gian còn lại do em tự quyết định.
Sau hơn nửa giờ thảo luận, phương án đã được chốt lại. Trong 12 lớp của khối 12, mỗi lớp tự nguyện đăng ký 3 học sinh kém nhất để thành lập lớp 13 có 36 học sinh. Sở Thiên làm chủ nhiệm lớp. Những thầy giáo bộ môn khác sẽ xác định khi bắt đầu kỳ sau bởi vì chỉ còn vài hôm nữa là đến kỳ nghỉ đông. Hiệu trưởng cố tình nhấn mạnh chữ "tự nguyện". Sở Thiên biết điều này khó có thể thuyết phục gia đình các học sinh này nên chỉ có thể lấy tự nguyện ra để làm bình phong chối bỏ trách nhiệm.

Tất cả giáo viên chủ nhiệm lớp về đem quyết định này truyền đạt đến học sinh lớp mình, vốn nghĩ rằng sẽ không ai hưởng ứng, nhưng không ngờ mỗi lớp có tới hơn 10 học sinh đăng ký, tấp nập không thua gì lớp bồi dưỡng đội tuyển. Các thầy cô đều không biết được mấy ngày hôm nay vì những tin tức chính thức và cả những tin vỉa hè truyền đi, ấn tượng về hình tượng Sở Thiên đã khắc sâu trong nội tâm của các học sinh kém. Một vài học sinh còn lấy Sở Thiên làm thần tượng của mình, là hình mẫu để tự thay đổi bản thân. Còn có một bộ phận học sinh kém nghĩ rằng đến lớp 13 đó sẽ không ai quản lý mình, hoàn toàn có thể tự do tự tại tiêu khiển.

Các thầy cô giáo tất nhiên sẽ không bỏ qua những học sinh còn có chút hi vọng, cuối cùng chỉ đành chọn ra trong danh sách đăng ký lấy theo bảng xếp hạng thành tích học tập mới có thể giải quyết được vấn đề.

Khương Tiểu Bàn vì thành tích lần này có tiến bộ rất lớn nên Chủ nhiệm lớp Trương cơ bản không thể để cậu ta đến lớp 13. Khương Tiều Bàn âm thầm cầu khẩn Sở Thiên, Sở Thiên nghĩ mãi rồi cũng vẫn cự tuyệt. Hắn biết mình đã mang lại cho Chủ nhiệm Trương sự đả kích đủ nặng, không thể lại đối đầu với ông ta nữa. Nếu không thì Chủ nhiệm Trương sẽ tức đến thổ huyết mà nhảy lầu mất. Tuy nhiên Sở Thiên cũng đồng ý với Khương Tiểu Bàn buổi tối nếu cần có thể ở cùng cậu và Lâm Ngọc Đình, lúc này Khương Tiểu Bàn mới mừng rỡ buông tha Sở Thiên.

Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ lớp 13 cũng được thành lập. Thầy Hiệu trưởng đích thân đến nhà ăn cũ nói vài lời động viên sau đó phủi đít đi. Sở Thiên với tư cách chủ nhiệm lớp miệng còn hôi sữa nhìn ba mươi sáu học sinh yếu kém không có chút sức sống lại hãnh diện nói dõng dạc:

- Các bạn học sinh, đối mặt với các bạn tôi cảm thấy áp lực rất lớn. Tôi không biết vì sao các bạn lại chọn tôi nhưng tôi biết các bạn đều là đồ cặn bã.