Đô Thị Thiếu Soái

Chương 320 : Thanh trừ

Ngày đăng: 14:57 30/04/20




Đối với Chu Triệu Sâm mà nói, hôm nay quả thật là ngày tốt. Bởi vì Hắc Long Tower trên danh nghĩa tiến hành trao đổi với chính phủ Nhật Bản. Hiệp nghị này ký kết thành công có thể ngăn cản chính phủ Thiên Triều trưng thu Hắc Long Tower, bảo toàn nghĩa trang, lại có thể biểu hiện ra sức mạnh không tầm thường của hội Hắc Long nữa.



Chu Triệu Sâm đứng trước gương ngắm kĩ bản thân mình. Một thân quần áo đắt tiền, mỗi một bộ quần áo, mỗi một bộ trang sức, thậm chí là kính mắt và đồng hồ, đều là hàng hiệu khó tìm. Mọi thứ đều tôn lên thân phận và địa vị của Chu Triệu Sâm.



Chu Triệu Sâm nâng tay lên xem đồng hồ, tám giờ ba mươi phút. Qua chín mươi phút nữa chính là lúc ký kết hiệp nghị "Trao đổi vật nghiệp". Chu Triệu Sâm vì muốn biểu hiện ra sức mạnh của hội Hắc Long, nên đã định địa điểm ký hợp đồng là ở Hắc Long Tower này.



Phụ trách an toàn, cảnh vệ là Kiều Ngũ. Kiều Ngũ trước trước sau sau, trái trái phải phải kiểm tra mọi nơi thật kỹ càng. Ở tầng tám Hắc Long Tower, nơi ký kết hợp đồng, anh ta cử tinh nhuệ của hội Hắc Long canh giữ. Bất kỳ ai ra vào đều phải kiểm tra đối chiếu thân phận, camera cũng lắp khắp nơi, không bỏ qua một góc chết nào cả.



Kiều Ngũ rất tin tưởng, tin tưởng không có phần tử bất hợp pháp nào có thể ngăn cản buổi ký kết hiệp nghị này!



Nhưng sâu trong nội tâm của Kiều Ngũ, anh ta vẫn có chút bất an, lại nhớ đến Lâm Đại Pháo. Vài ngày nay, mấy ngàn người phái ra ngoài tìm kiếm cũng không tìm được bóng dáng của Lâm Đại Pháo. Anh ta biết hơn trăm người không có khả năng biến mất không thấy bóng hình, càng không thể trong thời gian ngắn rời khỏi Kinh thành. Nhất định là trốn ở nơi nào đó không người biết được, chờ đợi thời cơ Đông Sơn tái khởi.



Kiều Ngũ không chắc chắn hôm nay Lâm Đại Pháo có xuất hiện hay không. Dựa theo lẽ thường, Lâm Đại Pháo cùng hơn một trăm người đến đây quấy rối, không khác nào là tìm đường chết. Nhưng lại nghĩ đến hành động nổ tung nghĩa trang ngoài ý muốn kia, nội tâm gã lại bắt đầu do dự.



- Kiều gia!



Một đàn em thân tín vẻ mặt vội vàng chạy vào, ghé vào tai Kiều Ngũ thấp giọng nói:



- Có một cô gái muốn gặp ngài, nói có tin tức quan trọng về Lâm Đại Pháo.



Trong lòng Kiều Ngũ khẽ động, chân mày nhíu lại, hai thiết đảm trong tay rung động sàn sạt, nói:



- Lai lịch như thế nào? Người đang ở đâu?



Thân tín chỉ chỉ phòng nghỉ bên cạnh, thấp giọng nói:



- Cô ta che nửa khuôn mặt, không chịu mở ra, cũng không nói cho chúng tôi biết cô ta là ai, chỉ nói muốn gặp người phụ trách. Tôi vốn định đuổi cô ta đi, nhưng lại cảm giác có chuyện rất quan trọng, không dám tự làm chủ, cho nên tôi đã an bài cô ta đến phòng nghỉ bên cạnh. Còn phái hai anh em trông chừng, chờ Kiều gia đến định đoạt!



Kiều Ngũ khen thưởng vỗ vỗ thân tín. Làm việc đủ cẩn thận, không uổng công mình bồi dưỡng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Kiều Ngũ ngồi trên sô pha ở phòng nghỉ bên cạnh, thiết đảm trong tay chuyển động, lẳng lặng quét nhìn cô gái xa lạ. Khí thế uy nghiêm khiến cô gái cảm thấy khiếp sợ, không tự chủ cúi đầu xuống, tránh đi ánh nhìn dữ tợn của Kiều Ngũ.



Kiều Ngũ rất hài lòng với động tác của cô gái, lập tức mở miệng hỏi:



- Nghe nói cô có tin tức của Lâm Đại Pháo?



Cô gái gật gật đầu, nhưng không lập tức mở miệng nói chuyện.



Kiều Ngũ dừng lại động tác chuyển động hai thiết đảm, ngồi thẳng lưng, cười lạnh nói:



- Tôi sao có thể biết cô nói thật hay giả chứ? Ngay cả mặt thật cô cũng không chịu lộ ra.



Cô gái suy nghĩ một lúc thì bỏ khăn che mặt màu đen ra, để lộ khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của mình.



Kiều Ngũ nở nụ cười, gã tất nhiên là biết cô gái là ai. Kỹ nữ kinh thành Phạm Tâm Tâm, bọn họ còn cùng lên giường qua nữa mà. Chính xác mà nói, chính Kiều Ngũ là người biến Phạm Tâm Tâm từ một cô gái ngượng ngùng thành một người phụ nữ thật sự. Lúc đó Phạm Tâm Tâm mới làm nghề này không lâu, được mời tham gia tiệc rượu của hội Hắc Long. Kiều Ngũ nhìn trúng vẻ đẹp thanh thuần của Phạm Tâm Tâm, đêm đó liền đẩy cô vào toilet bên cạnh phòng bày tiệc rượu, bá vương ngạnh thượng cung. Sau khi xong chuyện, Kiều Ngũ quăng cho cô tờ chi phiếu một trăm ngàn đồng. Phạm Tâm Tâm lập tức ngừng khóc, kiểu gặp dịp thì chơi này còn kiếm được nhiều tiền và nhanh hơn cả lúc gặp giường thì chơi nữa.
- Bí thư Tống, hình như cô đang rất khẩn trương thì phải?



Tống Ngọc Mai chảy mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, mở miệng nói:



- Kiều gia nói đùa, Ngọc Mai không khẩn trương.



- Không khẩn trương? Không khẩn trương sao cô lại chảy mồ hôi nhiều như vậy chứ?



Ánh mắt Kiều Ngũ giống như dao nhỏ sắc bén nhìn chằm chằm Tống Ngọc Mai.



Hô hấp của Tống Ngọc Mai trở nên dồn dập, miễn cưỡng nở nụ cười, nói:



- Có thể là do Ngọc Mai cảm thấy khẩn trương. Hội nghị ký kết hôm nay rất quan trọng, không thể có sai lầm, cho nên Ngọc Mai cảm thấy có chút áp lực.



Kiều Ngũ hừ lớn một tiếng, cười lạnh nói:



- Quả nhiên là nhanh mồm nhanh miệng, trách không được có thể trở thành tâm phúc của Lâm Đại Pháo. Trách không được có thể ở hội Hắc Long làm gián điệp lâu như vậy.



Bàn tay ngọc ngà sắp xếp tài liệu của Tống Ngọc Mai đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ xám xịt, nhưng cô vẫn như cũ nói dối:



- Kiều gia thật hài hước, Ngọc Mai là người hội trưởng Chu tuyển nhận vào, sao có thể trở thành người của Hổ Bang chứ?



Kiều Ngũ nhẹ nhàng phất tay, hai người đắc lực lập tức đi đến ghế chủ lục soát. Sắc mặt Tống Ngọc Mai biến đổi lớn, ống tay áo vung lên, hai con dao nhỏ sắc bén hung dữ bắn về phía ngực Kiều Ngũ. Thời gian ra đòn nhanh gọn, nắm chặt thời cơ, hai điều này đã nói rõ Tống Ngọc Mai là một người lợi hại.



Kiều Ngũ khinh thường nhìn Tống Ngọc Mai, anh ta không trốn tránh, ngược lại ưỡn ngực đón nhận. Hai con dao nhỏ đâm vào người Kiều Ngũ, rồi rơi xuống. Hiển nhiên là do Kiều Ngũ có mặc áo chống đạn bằng tơ vàng, đao thương bất nhập.



Một đòn của Tống Ngọc Mai không trúng, thân thể mềm mại uốn éo, nhảy đến hai người đang giữ lựu đạn đặc chế của cô. Tay đang muốn vươn ra cướp lấy lựu đạn thì cô bỗng phát hiện hai tay mình không có sức, giống như bị kiềm sắt kẹp lại vậy, không thể nhúc nhích. Cô bình tĩnh ngước nhìn thì đã thấy cánh tay rắn chắc của Kiều Ngũ đang nắm chặt cổ tay cô, trên mặt hiện ra nụ cười hả hê.



Tống Ngọc Mai cảm giác được Kiều Ngũ đang dùng sức, cổ tay của mình càng ngày càng đau, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ đau đớn.



"A" một tiếng, Tống Ngọc Mai ngã ngồi trên mặt đất. Cổ tay giống như sợi mì đặt trên mặt đất, mồ hôi thấm ướt cả người. Cổ tay quả nhiên là bị Kiều Ngũ vặn đứt.



Phạm Tâm Tâm hơi hơi nhắm hai mắt lại, trong lòng càng kiên định với ý nghĩ sau khi thu được mười triệu sẽ chuồn. Nếu không đến lúc mình không còn giá trị lợi dụng nữa, mình nhất định sẽ chịu kết cục giống như vậy.



Hai tay Kiều Ngũ cử động một chút, thản nhiên nói:



- Hương vị của ả đàn bà này cũng không tồi, đưa ả vào câu lạc bộ đêm của hội Hắc Long, để ả tiếp đủ một trăm lượt khách. Nếu ả tiếp xong một trăm người khách vẫn còn sống thì cho một con đường sống.



Lập tức có hai người bước đến, kéo Tống Ngọc Mai ngồi trên mặt đất đi.



Nước mắt của Tống Ngọc Mai lại chảy xuống, ngay cả giãy dụa cũng không muốn giãy dụa nữa.



Chỉ cần có thể sống, cái gì cũng có thể nhịn được.