Đô Thị Thiếu Soái
Chương 321 : Bọ ngựa bắt ve
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Kiều Ngũ vặn eo bẻ cổ, đặt hai chân lên bàn, bưng ly trà đậm lên, thản nhiên nói:
- Phạm tiểu thư, cảm ơn tin tình báo của em.
Phạm Tâm Tâm bưng ly cà phê, nhẹ nhàng uống một chút, bình tĩnh nói:
- Em đã tỏ rõ thành ý của mình rồi, không biết Kiều gia có tuân thủ lời ước hẹn không? Hình như em còn chưa nhìn thấy mười triệu.
Giải quyết xong năm tâm phúc của Lâm Đại Pháo trong này, tâm trạng của Kiều Ngũ tốt hơn rất nhiều. Ngón tay ở trên bàn phím laptop gõ gõ mấy cái. Sau đó xoay màn hình cho Phạm Tâm Tâm nhìn, nói:
- Phạm tiểu thư, mười triệu đã đưa chuyển vào tài khoản của em. Em có thể tự mình kiểm tra tài khoản của mình.
Phạm Tâm Tâm mở tài khoản của mình ra xem, trên mặt không kìm được lộ ra vẻ sung sướng. Quả nhiên có thêm mười triệu. Cô ngẩng đầu nói với Kiều Ngũ:
- Kiều gia quả nhiên là người phóng khoáng. Em cam đoan sẽ nói chỗ trốn của Lâm Đại Pháo cho anh.
Kiều Ngũ sâu không lường được gật đầu, lẳng lặng nhìn Phạm Tâm Tâm.Phạm Tâm Tâm cười mỉm, tiếp tục mở miệng nói:
- Em có thể nói chỗ trốn của Lâm Đại Pháo cho Kiều gia nghe. Nhưng Phạm Tâm Tâm lại sợ bị Kiều gia qua cầu rút ván, rơi vào kết cục như Tống Ngọc Mai. Vì vậy, Phạm Tâm Tâm nhất định phải đến một chỗ an toàn nào đó mới báo chỗ trốn của Lâm Đại Pháo cho Kiều gia biết.
Kiều Ngũ dường như không hề kinh ngạc Phạm Tâm Tâm lại khôn khóe như vậy. Ánh mắt mơ hồ đâu đây nói:
- Phạm tiểu thư quả nhiên rất cẩn thận. Đưa ra yêu cầu này cũng không có gì quá đáng.
Sau đó ánh mắt trở nên linh hoạt, sắc bén nhìn chằm chằm Phạm Tâm Tâm:
- Kiều mỗ tin Phạm tiểu thư sẽ không cầm mười triệu chạy mất. Nếu thật là như vậy, hội Hắc Long dùng hết lực lượng tìm kiếm Phạm tiểu thư. Sau đó bán Phạm tiểu thư vào kỹ viện hạ tiện nhất, để Phạm tiểu thư ngày tiếp trăm vị khách.
Sắc mặt Phạm Tâm Tâm biến đổi, thậm chí có điểm khó coi. Cô không nói gì, đứng dậy, chậm rãi đi về hướng cửa ra vào.
Một tiếng “oanh” lớn vang lên, lầu tám hoàn toàn bị chấn động.Sắc mặt Kiều Ngũ biến đổi lớn, Phạm Tâm Tâm cũng khiếp sợ. Ai cũng có thể nhận ra đây là tiếng bom nổ. Rõ ràng năm tâm phúc Lâm Đại Pháo cài vào đây đã bị xử lý, đáng lý ra sẽ không có tiếng bom nổ nữa. Nhưng tiếng vang lúc nãy truyền đến rõ ràng là tiếng bom nổ, còn vô cùng mạnh nữa.Một bang chúng Hắc Long đột nhiên đẩy cửa chạy vào, thở dốc nói:
- Kiều…Kiều gia, chuyện lớn không xong rồi. Toilet phía Đông xảy ra nổ lớn, vụ nổ làm bị thương vài bang chúng, đồng thời cũng nổ tung toàn bộ toilet.
Mặc dù vụ nổ không làm bị thương nhân vật quan trọng nào, nhưng tiếng nổ mạnh cũng chứng tỏ thất bại trong công việc của Kiều Ngũ. Kiều Ngũ tức giận đến tái mặt, hai thiết đảm trong tay không ngừng chuyển động. Hắn nhìn chằm chằm Phạm Tâm Tâm nói:
- Phạm Tâm Tâm, tôi muốn có một lời giải thích. Không phải cô nói chỉ có năm người thôi sao? Vậy tiếng nổ đó là từ đâu tới hả? Tôi bây giờ rất nghi ngờ chuyện cô hy sinh một số tâm phúc của Lâm Đại Pháo, cố ý chuyển lực chú ý, làm cho bom ở toilet nổ. Cô là người của Lâm Đại Pháo đúng không?!
Phạm Tâm Tâm bị Kiều Ngũ quát lớn, bắt đầu hoảng loạn. Cô biết nếu mình không giải thích cẩn thận thì cái mạng nhỏ của mình rất có thể sẽ bỏ lại chỗ này. Vì vậy cô nhanh chóng trả lời:
Lâm Đại Pháo hưởng thụ lời khen ngợi của Sở Thiên, ánh mắt quét qua Sở Thiên nói:
- Chắc là Thiếu soái đã đoán được nước cờ hiểm Lâm mỗ đi?
- Phạm Tâm Tâm là một kỹ nữ, một kỹ nữ yêu tiền.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở một hơi dài, nói:
- Ngay lúc Lâm bang chủ gặp khó khăn nghèo hèn, chắc chắn sẽ không muốn cùng chung hoạn nạn, cô ta tất nhiên là sẽ chọn dùng Lâm bang chủ để đổi lấy tiền tài. Lâm bang chủ sở dĩ nói cho Phạm Tâm Tâm biết kế hoạch hôm nay, còn để cô ta biết tên năm tâm phúc mà Lâm bang chủ cài vào hội Hắc Long chắc là vì muốn thông qua Phạm Tâm Tâm bán đứng năm tâm phúc của mình, tôi nói đúng chứ?
Trong mắt Lâm Đại Pháo chứa đựng ý cười, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Vì sao tôi lại phải bán rẻ năm tâm phúc chứ? Đây không phải là tự mình hại mình hay sao? Lâm mỗ hẳn là không ngu ngốc đến trình độ đó đâu nhỉ?!
- Bởi vì Lâm bang chủ muốn hội Hắc Long tin tưởng lời nói của Phạm Tâm Tâm, cũng tin thông tin Lâm bang chủ còn ở trang viên Lục Thượng!
Sở Thiên bỗng cảm thấy sợ hãi sự âm hiểm của Lâm Đại Pháo. Ngay cả tâm phúc của mình cũng bán đứng. Hắn nói:
- Chỉ cần hội Hắc Long tin Lâm bang chủ còn ở trang viên Lục Thượng, dựa vào lòng hận thù của hội Hắc Long đối với Lâm bang chủ, nhất định sẽ cử người đến đánh chết. Như vậy, bên người Chu Triệu Sâm sẽ thiếu rất nhiều người bảo vệ, lúc đó cao thủ bên cạnh Chu Triệu Sâm giảm bớt, cũng là cơ hội tốt nhất để giết chết Chu Triệu Sâm.
Sắc mặt của Phong Vô Tình hơi hơi biến đổi, Lâm Đại Pháo đúng là vô sỉ âm hiểm mà.Lâm Đại Pháo không nói gì, bây giờ gã mới bắt đầu cảm giác được sự đáng sợ của Sở Thiên. Mọi chuyện đều bị hắn cẩn thận phân tích, giống như Sở Thiên có tham gia tạo ra toàn bộ kế hoạch này vậy, tất cả đều biết rõ ràng.- Tôi đoán được Lâm bang chủ nhất định sẽ chờ đợi ở đây. Chờ ở Đế Vương Building mà chính phủ Đông Doanh dùng số tiền lớn xây nên.
Sở Thiên cười khổ. Tại sao mình lại chạy đến Đế Vương Building gặp Lâm Đại Pháo làm chi. Rõ ràng là biết rõ người kia muốn kéo mình xuống nước mà. Hắn nói:
- Lâm bang chủ nhất định sẽ làm gì đó khiến cho Hắc Long Tower xảy ra chuyện lớn, buộc Chu Triệu Sâm không thể không đến Đế Vương Building ký kết hiệp nghị trao đổi xí nghiệp. Như vậy Chu Triệu Sâm sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay Lâm bang chủ, sống chết mặc Lâm bang chủ quyết định!
Lâm Đại Pháo ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Sở Thiên, nụ cười trên mặt tắt lịm, than thở một câu:
- Người đàn ông như Thiếu soái, bày mưu nghĩ kế, dễ dàng đoạt lấy thắng lợi ngoài ngàn dặm. Lâm mỗ thật sự bội phục sát đất!Những câu này đúng là phát ra từ tận đáy lòng Lâm Đại Pháo.Vẻ mặt Lâm Đại Pháo trở nên bình thản hơn, giọng điệu có chút thương cảm, nói:
- Lâm mỗ đúng là dùng máu tươi của huynh đệ đổi lấy cơ hội ngàn năm có một này. Tuy rằng vô sỉ hạ lưu, nhưng cũng không có cách nào khác cả. Nếu không hy sinh số ít, sao có thể đổi lấy mạng sống của đại đa số chứ?
Sở Thiên im lặng không nói chuyện, khi ngươi đối mặt với một kẻ không từ bất cứ thủ đoạn nào lại còn có thể nói dối nói ra đạo lý, ai cũng sẽ lựa chọn câm miệng không nói.Một bang chúng đi đến, nhỏ giọng nói:
- Xe của Chu Triệu Sâm đã đến!