Đô Thị Thiếu Soái

Chương 342 : Hiến tế ở nghĩa trang

Ngày đăng: 14:58 30/04/20






Hắc Long Tower, Nghĩa trang.



Gió lạnh thổi từng cơn tại nơi âm u này khiến ngưởi ta bất giác sợ hãi, dù lúc này đang là ban ngày.



Trong ánh đèn nhợt nhạt, những ngọn nến đỏ cháy leo lét, vài chục ngôi mộ với kiến trúc không giống nhau, mấy chục gương mặt người chết trên bia mộ đang phản chiếu ánh quang lạnh lẽo, không ai lại cho rằng đây là nơi đất lành.



Chu Triệu Sâm đang dẫn đầu bọn Kiều Ngũ tiến hành nghi lễ quỳ lạy cuối cùng, rượu nguyên chất được vãi đầy trên đất. Hơi rượu nồng tỏa đầy trong không gian, kích thích dây thần kinh vừa mệt mỏi vừa bất lực của bọn họ. Nghi lễ này vốn có hơn hai mươi người tham gia, nhưng giờ đây chỉ còn lẻ tẻ vài người nên càng có phần bi thương và thê lương.



Cửu thúc đứng bên cạnh đang tận tâm đảm đương nhiệm vụ của người điều khiển nghi lễ, miệng đang đọc lời thề cuối:



- Hỡi các đấng anh linh trên trời, chúng tôi xin tuyên thệ bằng cả trái tim, nhất định sẽ bảo vệ cương lĩnh hội Hắc Long, tuân thủ quy tắc hội Hắc Long, thực hiện nghĩa vụ của hội viên hội Hắc Long, chấp hành quyết định của hội Hắc Long, giữ nghiêm kỷ luật hội Hắc Long, giữ kín bí mật của hội Hắc Long, trung thành với hội Hắc Long ội. Dưới sự lãnh đạo anh minh của Hội trưởng Chu Triệu Sâm, chúng tôi sẽ đoàn kết gắn bó, chung tay chống lại kẻ thủ bên ngoài, thề sẵn sàng hy sinh tất cả vì hội Hắc Long, vĩnh viễn không phản bội hội Hắc Long.



Vài vị lão đại địa phương đưa mắt nhìn nhau, khóe miệng cười bí ẩn, tiếp đó đọc theo chú Cửu:



- Hỡi các đấng anh linh trên trời, chúng tôi xin tuyên thệ bằng cả trái tim, dưới sự lãnh đạo anh minh của Hội trưởng Kiều Ngũ, chúng tôi sẽ đoàn kết gắn bó, chung tay chống lại kẻ thủ bên ngoài, thề sẵn sàng hy sinh tất cả vì hội Hắc Long, vĩnh viễn không phản bội hội Hắc Long.



Tuy rằng lời thề rất dài, nhưng mọi người đều dễ dàng nhận ra: "Kiều Ngũ" đã thay thế cho "Chu Triệu Sâm". Cửu thúc quay đầu lại nhìn mấy vị lão đại địa phương, Kiều Ngũ cũng nghiêng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.



Kiều Ngũ gần như gào lên tức giận:



- Phương Thanh Bính! Ngươi điên rồi, dám giở trò trước mặt hội trưởng Chu sao?



Vẻ kiên nghị lộ rõ trong mắt Phương Thanh Bính, hắn rành rọt nói:



- Kiều gia, chúng tôi không điên. Anh em chúng tôi đã suy đi nghĩ lại, thấy rằng Kiều gia nghĩa khí, đối xử với anh em tốt hơn nhiều so với Chu Triệu Sâm. Vì vậy, chúng tôi đề cử cậu đảm nhiệm chức vụ Hội trưởng. Chúng tôi tin rằng, vong linh những lãnh đạo đã nằm xuống cũng nghĩ như vậy.



Kiều Ngũ như kẻ vừa bị lừa kéo lên thuyền, lòng như lửa đốt, lớn tiếng mắng:



-Lũ khốn khiếp các người! Mau tạ lỗi với Hội trưởng Chu!



Phương Thanh Bính cười buồn, nói:



- Kiều gia! Khi anh em chúng tôi nói ra những điều này, chúng tôi xác định không còn đường lui. Cho dù có xin lỗi, Chu Triệu Sâm cũng không để chúng tôi sống mà rời kinh thành đâu.



Kiều Ngũ im bặt, gã biết Phương Thanh Bính nói không sai.



Chu Triệu Sâm bình thản như một đầm nước chết, không có phản ứng quá khích nào. Dường như những gì mấy vị đại ca địa phương đã làm đều nằm trong dự liệu của gã. Gã vẫn lẳng lặng khấu đủ ba cái khấu đầu. Sau đó đứng dậy, mắt nhìn Kiều Ngũ chằm chằm, lạnh lùng thốt ra một câu:



- Kiều Ngũ, cậu muốn theo bọn chúng tạo phản sao?



Kiều Ngũ thấy sát khí trong mắt Chu Triệu Sâm, cơ thể to lớn khẽ rùng mình, vội giải thích:



- Hội trưởng Chu, Kiều Ngũ chưa từng có ý đó, cũng không dám nghĩ tới điều đó. Kiều Ngũ luôn trung thành với hội Hắc Long. Hội trưởng biết rõ điều đó.



Sắc mặt Chu Triệu Sâm có dịu đi. Gã lạnh lùng nói:



- Kiều Ngũ, nếu đúng là cậu trung thành với hội Hắc Long, hãy đứng lên giết hết những tên lão đại địa phương ăn nói hồ đồ kia cho tôi. Lão gia ta đã mất mười mấy vị lão đại địa phương rồi, nay chết thêm vài người nữa cũng thế mà thôi, càng tiện để thay máu cho tổ chức.



Kiều Ngũ biến sắc mặt. Gã không có ý muốn tạo phản, nhưng cũng không đành lòng giết hại những vị lão địa phương đã ủng hộ gã.



Mắt bọn Phương Thanh Bính lộ vẻ bối rối. Họ nhìn nhìn Kiều Ngũ, lại nhìn chằm chằm vào Chu Triệu Sâm, nói:



-Chu Triệu Sâm, mẹ kiếp, mày thật là kẻ thâm hiểm, xem ra tối qua chính mày đã mượn dao giết người.



Sau đó, nhìn Kiều Ngũ, Phương Thanh Bính nói:




Sở Thiên đương nhiên biết rằng trận chiến tối qua là một trận ác chiến. Trong khi quân đối phương nhiều gấp mấy lần quân ta, hơn nữa thời tiết khắc nghiệt, nếu không nhờ có quân cảm tử, có lẽ sẽ phải trả giá nhiều hơn nữa về con số thương vong thì mới có thể chiến thắng.



Sở Thiên khẽ thở dài:



- Phát ba trăm ngàn tiền an gia phí cho gia đình mỗi anh em đã tử vong. Đối với những anh em bị trọng thương thì đợi vết thương ổn định xong sẽ đưa toàn bộ về Thượng Hải chữa trị. Công tích vĩ đại của Soái quân không thể được xây dựng bằng cách giẫm trên xương máu của anh em ta mà phải là giẫm trên thi thể của kẻ địch.



Phàm Gian cảm động, bước lên trước vài bước, khẽ nói:



- Thiếu soái đúng là người nhân nghĩa!



Sở Thiên chợt nhớ tới việc gì đó, chợt hỏi:



- Nghe nói Đường Đại Long ở Hàng Châu đang rục rịch, chuẩn bị thâu tóm 3 phần địa bàn của ta ở Hàng Châu bất cứ lúc nào?



Phàm Gian gật gật đầu, nói:



- Vâng! Đúng vậy. Nếu Thiếu soái bại trận tại kinh thành, Đường Đại Long nhất định sẽ lấy thế sét đánh lôi đình để phản kích.



Sở Thiên khẽ cười, nói:



- Lão Đường Đại Long này đúng là chán sống rồi, hay là muốn ta tặng lão cái đầu nữa bày trên khay ăn sáng của lão mới được đây?



Sau đó nhìn Phàm Gian, Sở Thiên hỏi:



- Phàm Gian, có kế sách gì không?



Phàm Gian suy nghĩ một lát, thì thầm nói:



- Có thể điều Đặng Siêu đến trấn thủ Hàng Châu. Với sự lão luyện của Đường chủ Đặng, không dám nói là có thể chấn áp được Đường Đại Long, nhưng ít nhất có thể chống cự được sự o ép của lão ta. Chỉ cần chống đỡ được lần công kích đầu của lão, chúng ta liền có cơ hội phản kích.



Sở Thiên nhìn Phàm Gian, không khen ngợi kế sách của cậu ta, mà chỉ cười cười nói:



- Phàm Gian, mới chưa bao lâu mà toàn bộ tình hình Soái quân và tình hình Xã hội đen miền Bắc đều đã bị cậu nắm rõ ràng như vậy, xem ra cậu cũng nhọc công đấy chứ.



Phàm Gian toát mồ hôi lạnh, vì cậu ta hiểu thâm ý trong lời nói của Sở Thiên, vội trả lời nước đôi:



- Thiếu soái minh giám!



Sở Thiên sang sảng cười to, vỗ vỗ vai Phàm Gian, nói:



- Đừng nghĩ quá nhiều, làm việc nên làm đi.



Phàm Gian gật gật đầu, phụng mệnh đi làm nhiệm vụ.



Phàm Gian vừa ra ngoài không bao lâu, Sở Thiên đứng dậy, ra khỏi quán bar Mê Tình. Giờ hắn còn phải làm một chuyện quan trọng nữa.



Khi đi ngang qua con đường nhỏ trong khu dân cư, Sở Thiên giáp mặt một người trung niên. Nguồn nội lực mạnh khiến Sở Thiên hơi kinh ngạc. Không kìm được tò mò, hắn ngoái lại nhìn. Người đàn ông trung niên hiển nhiên cũng đã cảm nhận được, bước vài bước rồi dừng lại, ngoảnh đầu nhìn Sở Thiên.



Đúng lúc này, "Vù!" Từ trên mái nhà rớt xuống một chậu hoa, lập tức bị vỡ vụn sau một tiếng "Bốp!". Bùn đất từ chậu hoa bắn ra tung tóe.



Mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn Sở Thiên và người trung nhiên trong bộ mặt bình thản, rồi lại nhìn nhìn chậu hoa vừa vặn nằm giữa bọn họ.



Sở Thiên khẽ cười, quay người bỏ đi. Nửa tiếng nữa, Vương Hoa Hoa sẽ tan làm.