Đô Thị Thiếu Soái

Chương 343 : Phụng chỉ giết người

Ngày đăng: 14:58 30/04/20






Trung Nam Hải.



Khi binh lính nhìn thấy Sở Thiên rút tấm thẻ đỏ Trung Nam Hải ra, lập tức cung kính hành lễ và cho Sở Thiên vào.



Khi Sở Thiên thấy Vương Hoa Hoa, Vương Hoa Hoa đang dùng một cái cốc sứ uống nước ừng ực.



Trên cái cốc sứ đó khắc dòng chữ màu đỏ tươi: "Tự vệ phản kích, 1978."



Sở Thiên vội nghiêm trang chào một cái theo nghi thức quân đội.



Vương Hoa Hoa khẽ mỉm cười, đặt cốc sứ xuống, đậy nắp nó lại, giọng nói bình thản, ông ta nói:



- Cậu chính là Sở Thiên? Chẳng phải cậu đã gặp Tô lão gia rồi sao? Sao thấy ta mà còn căng thẳng hành lễ nữa?



Sở Thiên cung kính nói:



- Không phải là căng thẳng, chỉ đơn thuần là thể hiện lòng kính trọng đối với một người lính lão thành. Nếu không có những người lính năm đó không tiếc sinh mạng hăng hái chiến đấu thì đâu có cuộc sống hạnh phúc của chúng tôi bây giờ. Có thể rất nhiều người không hiểu điều đó, nhưng cháu hiểu.



Sở Thiên thật sự không ngờ những lời này của hắn đã nói trúng tâm tư của Vương Hoa Hoa. Mặt Vương Hoa Hoa trở nên vui vẻ, sau đó xúc động nói



- Đúng vậy. Năm đó chúng tôi đã chết rất nhiều người, đổ rất nhiều máu mới dành lại sự tôn nghiêm cho đất nước.



Sở Thiên không xen lời, chỉ lẳng lặng nghe, ánh mắt nhẫn nại, không hề tỏ vẻ khó chịu.



Vương Hoa Hoa ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, trong lòng không khỏi khen thầm: Con thế này mới là con! Ôn tồn, lúc cần nổi giận sẽ nổi giận, khi cần kính sợ sẽ kính sợ. Chẳng trách Tô lão gia nguyện bôn ba vì hắn. Ông ta nói tự đáy lòng:



- Sở Thiên, nay ta mới biết cháu cũng có chút thành công. Với cục diện ngày hôm nay, cháu còn sống được cũng không hoàn toàn là gặp may. Mới gặp cháu lần đầu, ta đây đã thấy yêu thích rồi.



Sở Thiên khẽ mỉm cười, cung kính nói:



- Vương lão chê cười, Sở Thiên chỉ là tên giang hồ tiểu tử, có tài đức gì mà người quá khen thế.



Vương Hoa Hoa cũng cười theo, tiếp đó đưa tay, khách khí nói:



- Mời ngồi, mời ngồi!



Sở Thiên lúc này mới dám ngồi xuống chiếc ghế sa lon bằng da thật. Một lát sau, một nữ thư ký nhanh nhẹn mang vào một ấm trà ngon đã pha sẵn.



Sở Thiên không đợi nữ thư ký kia rót trà mà chủ động cầm ấm trà rót trước cho Vương Hoa Hoa một chén. Hành động khiêm tốn biết điều đó đã lại một lần nữa dành được thiện cảm của Vương Hoa Hoa. Ngay đến nữ thư ký kia cũng đánh mắt sang nhìn hắn cười tán thành. Những thanh niên không ngạo mạn như thế này giờ ít lắm rồi.



Vương Hoa Hoa nâng chén trà, nắm trong tay cho ấm, nói với nữ thư ký bằng giọng điệu ôn hòa:



- Tiểu Tằng, từ giờ đến chiều không tiếp thêm vị khách nào nữa. Buổi trưa cháu làm vài món ăn đơn giản đưa vào đây. À, phải rồi. Hôm nay có khách, thêm một con cá nữa.



Nữ thư ký gật đầu ra ngoài làm ngay, lúc ra nhẹ tay đóng cửa lại.



Vương Hoa Hoa đợi nữ thư ký đi rồi, ngẩng đầu chăm chú nhìn Sở Thiên, thản nhiên nói:




- Có lần, ta suýt bị đạn pháo nổ tan xác. May thay có một người lính xả thân cứu ta. Nếu không thì ta đã phải bỏ xác nơi đất khách quê người rồi. Vì thế, ta vẫn luôn thầm cảm kích họ.



Sở Thiên cười cười, điềm đạm nói:



- Vương lão là người phúc lớn mệnh lớn. Một trái đạn pháo làm sao có thể đụng tới lão gia được.



- Sở Thiên, cháu lại không thành thật rồi!



Vương Hoa hoa bật cười ha hả, chỉ vào đồ ăn nói:



- Lại còn chơi trò đối đáp ngoại giao nữa. Thôi không kể chuyện cũ năm xưa nữa. Nhanh! Ăn mau kẻo nguội! Ăn mau kẻo nguội!



Vương Hoa Hoa nói xong, cầm bát đũa ăn ngon lành. Cũng may mà Sở Thiên không phải kẻ kén cá chọn canh. Huống chi đồ ăn của Trung Nam Hải cũng không khó ăn. Vì thế, hắn cũng cầm lấy bát đũa vù vù ăn.



Chẳng mấy chốc đã xong bữa. Hơn nữa, thức ăn được chén sạch bong. Khi Sở Thiên thấy Vương Hoa Hoa uống cạn bát canh rau đắng, hắn mới hiểu ra vì sao Lâm Đại Pháo của Hổ Bang có thể sống sót ngay dưới mắt hội Hắc Long lâu đến như vậy.



Sở Thiên cẩn thận cất hai phần văn kiện đỏ kia vào người, rồi lại uống thêm hai chén trà nữa với Vương Hoa Hoa, tiếp đó chuẩn bị cáo từ, chỉ sợ quấy rầy giờ nghỉ trưa của Vương Hoa Hoa. Sở Thiên vừa mới đứng lên, bỗng cánh cửa phòng bị mở ra. Cử chỉ vô lễ khiến Sở Thiên khẽ nhíu mày.



- Ông Vương, cháu cứ tưởng ông ngủ rồi kia?



Một tiếng gọi nũng nịu vọng vào, ngọt ngào nói:



- Cháu mang trà đến đây!



Sở Thiên nổi cả da gà. Giọng nói này quen quá! Hắn ngoảnh đầu nhìn, lập tức nở nụ cười méo mó.



Hà Ngạo Vi - Cô tiểu thư ngỗ ngược nhà họ Hà.



Vương Hoa Hoa hiển nhiên khá yêu quý cô bé này. Ông ta cười ha hả:



- Cô bé, cô quấy rầy ta còn ít sao?



Hà Ngạo Vi lúc này cũng đã phát hiện ra Sở Thiên, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, nói:



- Thiếu soái cũng ở đây à? Thật là trùng hợp quá!



Vương Hoa Hoa chẳng hề ngạc nhiên vì sao Sở Thiên và Hà Ngạo Vi lại quen nhau. Ông ta cười cười đón lấy trà mà cô ta mang tới, rồi cất vào ngăn tủ sau lưng.



Sở Thiên nhìn Hà Ngạo Vi, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:



- Thật không may, em vừa đến, anh thì lại phải đi rồi.



Sở Thiên chợt nhớ rằng theo lời Vương Hoa Hoa, hồi tự vệ phản kích, có một người lính đã xả thân cứu ông ta, trong lòng khẽ xúc động, chẳng lẽ người lính kia chính là Hà Đại Đảm? Vậy thì việc Hà Đại Đảm được điều từ Thượng Hải về kinh thành rất dễ giải thích. Thì ra Vương Hoa Hoa muốn đề bạt thân tín của ông ta lên trước khi phải về hưu.



Ngoài cửa sổ, những nhánh cây khô héo đang lay động trong gió lạnh!