Đô Thị Thiếu Soái
Chương 344 : Biệt thự Thiên Hồ
Ngày đăng: 14:58 30/04/20
Quán bar Mê Tình.
Khi Sở Thiên từ Trung Nam Hải trở lại quán bar Mê Tình, mười mấy thi thể trên đất đã được dọn đi. Một vài anh em của Soái quân đã dọn dẹp lại quán bar thật sạch sẽ. Phàm Gian đang hướng dẫn mấy công nhân bày biện đồ trang trí. Sở Thiên vừa khen tác phong làm việc thần tốc của Phàm Gian vừa băn khoăn tại sao chưa thấy người của hội Hắc Long trở lại báo thù.
Sở Thiên vừa vào tới đại sảnh, Phàm Gian đã bước ra nghênh đón, thản nhiên nói:
- Xong cả rồi!
Sở Thiên gật gật đầu, đi đến quầy bar, tự rót một cốc nước, nói:
- Hội Hắc Long chưa cho người đến báo thù sao?
Phàm Gian khẽ mỉm cười, đưa hai tờ giấy cho Sở Thiên xem, cung kính nói:
- Hội Hắc Long cho người gửi Thỏa thuận đình chiến, trên đó còn có chữ ký của Chu Triệu Sâm và con dấu của cục Công an, chỉ chờ Thiếu soái ký tên gửi lại là xong.
Sở Thiên cầm lấy Thỏa thuận đình chiến, kiểm tra vài lần. Thấy chữ ký trên đó đúng là của Chu Triệu Sâm, còn có cả con dấu của cục Công an, hắn khẽ cười thầm, ngoảnh đầu nhìn Phàm Gian hỏi:
- Phàm Gian, cậu nghĩ thế nào?
Phàm Gian sớm đã suy nghĩ về chuyện này, không chút do dự, đáp:
- Đây là chiến thuật kéo dài thời gian của Chu Triệu Sâm. Hiện nay, lão ta đang trong tình thế trong ngoài đều khốn đốn. Lão không thể tấn công chúng ta với quy mô lớn. Chờ khi lão về cơ bản ổn định được hội Hắc Long, lão sẽ trở mặt vây giết chúng ta.
Sở Thiên không nói gì, chỉ thưởng thức hương thơm dìu dịu của vị chanh.
Phàm Gian tiến lên trước hai bước, chỉ vào Thỏa thuận đình chiến, nói:
- Chu Triệu Sâm còn mời chúng ta ba ngày sau tới đàm phán, địa điểm tại biệt thự Vinh Hoa, cục Công an cũng sẽ phái người đến công chứng. Nếu Phàm Gian đoán không nhầm, trong vòng 3 ngày này, Chu Triệu Sâm nhất định sẽ giải quyết xong công việc trong hội. Lúc đàm phán, lão chắc chắn sẽ đưa ra các điều khoản hà khắc. Đợi khi đàm phán không thành, lão sẽ giết chúng ta một cách danh chính ngôn thuận.
Sở Thiên khẽ cười, uống vài ngụm nước, nói:
- Sao có cảm giác giống như cuộc đàm phán Trùng Khánh giữa lão Tưởng và lão Mao trong thời chiến tranh giải phóng thế nhỉ?
Phàm Gian gật gật đầu, bình thản nói:
- Chu Triệu Sâm rất gian giảo. Nhóm Tinh Nguyệt vừa nhận được tin tình báo: Chu Triệu Sâm đã lệnh cho cấp phó thay cấp trưởng tại các tỉnh thành phố, đồng thời yêu cầu các tỉnh thành phố phái một trăm quân tinh nhuệ vào kinh thành để huấn luyện. Quân số đã lên tới hai nghìn người. E rằng đây chính là lực lượng Chu Triệu Sâm dành để đối phó với chúng ta.
Sở Thiên đương nhiên biết Chu Triệu Sâm tính toán điều gì. Ánh mắt lóe đầy tự tin, hắn nói:
- Lão ta là Tưởng Giới Thạch, ta là Mao Trạch Đông.
- Vậy thì, Thỏa thuận đình chiến này…?
Phàm Gian tuy đã phân tích rất nhiều, nhưng hiểu rằng quyết định vẫn là do Sở Thiên định đoạt, nói:
- Ký hay là không ký?
Sở Thiên ngồi phắt dậy, gằn giọng:
- Ký!
Tiếp đó, hắn lấy bút ra, ký tên lên thỏa thuận đình chiến, đưa cho Phàm Gian, nói:
- Tội gì không ký? Hiện nay, hai bên đều đang bị tổn thương nguyên khí, đều cần có thời gian nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại. Chỉ cần ba ngày thôi là có thể làm được rất nhiều việc rồi. Phàm Gian, ba ngày này cũng là thời hạn dành cho cậu. Sau ba ngày nữa, tôi muốn nhìn thấy ít nhất năm trăm quân sĩ tại quán bar Mê Tình này.
Người ở đâu? Ở phía xa.
Cách đó hơn mười lăm mét, có một ngọn đèn nhỏ, một chiếc thuyền lá lênh đênh, một bóng người mập mờ.
Chiếc thuyền lá đó chẳng khác nào một cánh bèo lục bình, trôi lập lờ chậm chạp.
Đôi tay Sở Thiên nắm chặt lại, rồi lại buông ra. Lúc này không nên nóng vội, giết người đâu cần phải vội vàng.
Một cơn gió nhẹ thổi tới, mang theo câu nói của Sở Thiên:
- Cầu có sao phải dùng thuyền?
Người kia vẫn lạnh lùng trả lời:
- Cầu có thể có nhiều người qua. Thuyền thì chỉ có thể chở một người.
Sở Thiên gật gật đầu, hiểu được ngụ ý của bọn chúng. Bọn này sợ hắn mang theo nhiều trợ thủ nên mới cố tình ra vẻ huyền bí, dùng thuyền thay cho cầu.
Sở Thiên vẫn bình thản nói:
- Sao không trực tiếp tìm tới tao? Thực ra chúng mày có thể dễ dàng tìm ra tao.
- Có đường tắt, sao phải chọn con đường gian nan?
Tư duy của người đó khá nhanh nhạy, mặc dù giọng nói lạnh băng băng.
Sở Thiên lại gật gật đầu, thừa nhận gã nói rất có lý, nếu khống chế được bọn chú ba rồi, bản thân mình không thể không nhảy vào núi đao biển lửa.
Người kia bỗng cất giọng hỏi:
- Vì sao không hỏi chúng tao là ai?
Đây đúng là điều khiến bọn chúng cảm thấy lạ. Từ đầu tới cuối, Sở Thiên đều chỉ hỏi những câu hỏi ngoài lề.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, tự tin, ngạo nghễ nói:
- Không cần. Đến lúc sắp chết, chúng mày tự khắc sẽ nói cho tao biết!
Người kia mặt biến sắc, xong cũng không nói gì nữa, vì thuyền cũng đã đến trước mặt Sở Thiên.
Dưới ngọn đèn, Sở Thiên đã nhìn thấy người đó và con thuyền đó.
Một người ăn vận quần áo trắng toát, tựa như một cô hồn áo trắng, tay trái xách một cây đèn trắng, tay phải vẫy lá cờ trắng, là lá cờ chuyên dùng để chiêu hồn.
Chẳng ngờ con thuyền kia cũng có màu trắng, dường như đang từ từ chìm xuống.
Nếu là người thường, khi nhìn thấy con thuyền này, nhất định sẽ đứng sững ra đó, tay toát mồ hôi lạnh, thậm chí sợ đứng tim.
Bởi vì con thuyền được người áo trắng kia chèo tới chỉ là một con thuyền giấy mềm oặt.
Nó là loại thuyền giấy thường được dùng để đốt cho người chết khi tròn bốn chín ngày.
Một cơn gió lạnh thổi tới, thuyền giấy khẽ rung lên, dường như có thể tan ra bất cứ lúc nào.