Đô Thị Thiếu Soái

Chương 346 : Gặp lại Khả Nhi

Ngày đăng: 14:58 30/04/20






Fukawa Taniro có thể trở thàng trợ thủ đắc lực của Liễu Xuyên Phong, ngoài thân thủ hơn người, điều quan trọng nhất là sự giảo hoạt. Không những không từ bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ cần có thể đạt được mục đích, từ xưa đến nay, ẩn giấu đằng sau sự quang minh luôn là âm mưu hắc ám. Fukawa Taniro đích thị là một gã ngụy quân tử. (viết hộ tác giả một câu cho nó rõ tính cách nhân vật, he)



Ánh mắt Sở Thiên vẫn bình tĩnh như nước, lạnh lùng nhìn Fukawa Taniro, vừa miệt thị vừa thương hại, duy chỉ không có cảm giác phẫn nộ.



Trên đời đích xác có loại người tự xem mình như thánh thần.



Người như thế đương nhiên là cáo già nhưng cũng có thể là kẻ điên.



Sau khi phát điên xong đều rất bi thảm. Fukawa Taniro chính là kẻ điên như thế, đêm nay đã mạo phạm Sở Thiên quá ngưỡng.



Sở Thiên đã định cho Fukawa Taniro một kết cục: sống không bằng chết.



Fukawa Taniro quét mắt nhìn Sở Thiên vài lần, vẫn không dẫn người xông lên, bỗng nhiên phất tay quát mạnh:



- Tung lưới.



Lời của gã chính là mệnh lệnh. Mệnh lệnh của gã lúc nào cũng ngắn gọn hữu hiệu, nhưng lần này mệnh lệnh của gã không linh nghiệm nữa rồi.



Fukawa Taniro đã sớm chuẩn bị một cái lưới thật lớn, trên đó treo đầy móc câu, chỉ cần bao phủ lên kẻ thù thì không kẻ nào đủ sức thoát khỏi nó.



Không có tấm lưới lớn như trong tưởng tượng của Fukawa Taniro. Cũng không có một võ sĩ Đông Doanh nào nhận lệnh mà tung lưới xuống. Ngay cả một người cũng không có. Toàn bộ đại sảnh im lặng tựa như địa ngục.



Fukawa Taniro sắc mặt thay đổi, lòng có dự cảm không may. Đúng lúc này gã nghe Sở Thiên phá lên cười.



Sở Thiên nắm chiến đao, tiến lên vài bước, thái độ mỉa mai, thản nhiên nói:



- Fukawa Taniro, lưới đâu? Võ sĩ của Fukawa Taniro đâu? Tại sao không có cái gì thế này?



Lời nói của Sở Thiên bỗng dưng thành mệnh lệnh.



Đột nhiên, một tấm lưới lùng nhùng bị ném xuống bên cạnh Fukawa Taniro, lập tức có hơn mười bóng người từ trên lầu bay xuống. Bịch bịch bịch, lần lượt rơi xuống mặt đất.



Rơi từ trên cao xuống, vừa thẳng vừa cứng, võ sĩ Đông Doanh vẫn là võ sĩ Đông Doanh, nhưng toàn bộ đã biến thành người chết.



Sở Thiên nhẹ nhàng hít sâu một hơi:



- Không phải tôi đã nói rồi sao. Giữ lại mấy cái mạng chó kia làm gì?



Lời nói của Sở Thiên lại là mệnh lệnh, lại bịch bịch bịch, thêm năm võ sĩ Đông Doanh bị ném rơi trên mặt đất.



Toàn thân Fukawa Taniro đột nhiên lạnh như băng, lạnh từ bàn chân lạnh lên, lạnh từ chóp mũi lạnh xuống, cuối cùng đến tim.



Sở Thiên nhìn gã, cười lạnh nói:



- Fukawa Taniro, mày đưa lưới và võ sĩ đến đây, mày muốn bọn chúng làm gì?



Fukawa Taniro nói không ra lời, giống như đã chết lặng, ngay cả ánh mắt cũng đờ đẫn.



Lúc này, Fukawa Taniro bắt đầu có cảm giác Sở Thiên là một con quỷ. Gã hoàn toàn không biết võ sĩ Đông Doanh mình mai phục từ khi nạo thì gặp độc thủ, trong lòng hoảng sợ không ngừng, kiềm chế không nổi buột miệng hỏi:



- Bọn họ chết từ khi nào?



Sở Thiên từ từ quay về hướng mấy người Fukawa Taniro, bình tĩnh nói:



- Đợi đến khi mày chết, tao sẽ nói cho biết.



Fukawa Taniro bỗng nhiên mỉm cười, ánh mắt ác độc nhìn Sở Thiên nói:



- Sở Thiên, đừng nói là tao không thể bại trong tay mày. Cho dù tao chết trong tay mày, cho dù bọn mày không bước ra khỏi biệt thự Thiên Hồ, thì mãi mãi mày cũng không biết có bao nhiêu sát khí đang chờ mày.



Sở Thiên không nói gì, vẫn mỉm cười. Hắn tự nhiên tin lời nói của Fukawa Taniro. Hắn biết Fukawa Taniro lòng dạ độc ác, suy tính thâm sâu, nếu như không tin chắc vào mình, nhất định sẽ không thể ung dung thản nhiên như vậy được.
Sở Thiên dùng tay phải vuốt ve gương mặt khả ái của Khả Nhi, thản nhiên nói:



- Khả Nhi, anh không sao, em yên tâm.



Hắn nhìn Fukawa Taniro sống không bằng chết, nụ cười trên mặt tựa như hoa:



- Fukawa Taniro, mày còn sống khiến tao rất vui. Tao sẽ khiến cho ông chủ của chúng mày càng vui hơn.



Fukawa Taniro nhìn thấy Sở Thiên tươi cười, lòng lại dâng lên một nỗi sợ hãi. Gã lập tức phô trương thanh thế hung hãn nhìn chằm chằm vào Sở Thiên. Hiện tại tứ chi của gã đã bị bẻ gãy, chỉ có thể dùng lưỡi để thể hiện sự ác độc của mình:



- Sở Thiên, mày chết không được tử tế, nhất định sẽ không được chết tử tế.



Sở Thiên khẽ mỉm cười, quay đầu lại nhìn Khả Nhi:



- Khả Nhi, em xác định bọn họ đều là người của tổ Sơn Khẩu đúng không?



Khả Nhi gật đầu, dịu dàng đáp:



- Chính xác. Bọn họ đều thuộc đội "Võ đao" bí mật của tổ Sơn Khẩu Tổ. Đầu lĩnh tên là Liễu Xuyên Phong, là một trong ba tay đao cự phách của Đông Doanh. Nghe nói đao thuật đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa.



Sở Thiên gật đầu, ánh mắt như bắn ra sát khí, lạnh lùng nói:



- Như vậy, anh đã biết ông chủ của bọn chúng là ai rồi.



Bàn tay Khả Nhi khẽ run, ánh đao loang loáng:



- Thiếu soái, có cần em giết chết bọn họ không?



Sở Thiên khoát tay, làm sao để bọn họ chết ở đây dễ dàng như thế được? Hắn ngẩng đầu nhìn Phong Vô Tình, nói:



- Hiện tại, nếu giết chết bọn họ thì bọn họ càng có lợi. Vô Tình, các anh mang theo bọn họ, tới Hắc Long Tower, tôi muốn thị uy ngay trước mặt Chu Triệu Sâm.



Phong Vô Tình gật đầu, lập tức nhìn tay trái của Sở Thiên, chần chừ một chút rồi nói:



- Thiếu soái, chuyện nhỏ này để chúng tôi đi làm đi. Miệng vết thương của cậu còn nặng vậy, nghỉ ngơi cho tốt thì hơn.



Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, có một số việc nhất định phải tự mình làm, mới có thể giải thích với chú Ba bọn họ.



Mặt hồ yên tĩnh phẳng lặng, bóng đêm cũng như dịu dàng hơn. Ngoại trừ tiếng côn trùng kêu ngoài xa xa, trong trời đất hồ như không còn âm thanh nào khác.



Nơi này xảy ra rất nhiều chuyện, lại như không có chuyện gì từng xảy ra. Ngay cả máu tươi cũng đã hòa vào nước hồ.



Không biết tự khi nào, mây đen đã che lấp ánh trăng, cả không gian một màu đen thăm thẳm.



Bốn giờ sáng, khi mà mọi người còn đang say giấc ngủ thì các bảo vệ của Hắc Long Tower vẫn đang uể oải chơi bài với nhau, cùng mong trời mau sáng một chút để có thể ngủ một giấc.



Đột nhiên có một chiếc chiếc xe tải quân sự lao đến, các bảo vệ lập tức cảnh giác, cùng rút gậy ra đứng dậy hét lớn:



-Dừng xe!



Vừa dứt lời, một bóng người dáng vẻ gầy yếu chợt lóe lên đã đứng giữa đám bảo vệ rồi quật ngã bọn họ xuống đất. Có vẻ anh ta đã ra tay hơi nặng khiến đám bảo vệ đau đớn kêu thảm như lợn bị chọc tiết, không đứng lên được nữa.



Chiếc xe tải cán gãy barie rồi tiến vào. Tiếng đổ gãy của barie vang lên rất lớn đã đánh động đội tuần tra của hội Hắc Long i, tiếng còi lập tức vang lên, hơn trăm bang chúng hội Hắc Long liền nhanh chóng tụ tập, chặn đầu chiếc xe tải kia.



Cửa xe mở ra, Sở Thiên dẫn theo đám Phong Vô Tình bước xuống, quét mắt lạnh lùng liếc nhìn đám bang chúng hội Hắc Long. Tuy chỉ có sáu người nhưng khí thế kinh người khiến cho người ta hít thở cũng khó khăn.



Sở Thiên nhẹ nhàng bước lên hai bước, khuôn mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo, quát:



-Gọi Chu Triệu Sâm đến đây!