Đô Thị Thiếu Soái
Chương 347 : Chém đầu thị uy
Ngày đăng: 14:58 30/04/20
Đám người hội Hắc Long nghe thế thì điên tiết lên, thằng nhóc con chưa ráo máu đầu này thật quá càn rỡ rồi, đến đại danh của đại ca cũng dám hò hét ở đây. Vài tên trong đám muốn biểu hiện một phen bèn xách mã tấu vọt lên, chém về phía Sở Thiên.
Lão Yêu tiến lên chắn phía trước người Sở Thiên, rút đao "Đinh" một tiếng, đám bang chúng hội Hắc Long vừa xông lên lập tức cảm thấy phía trước ngực phát lạnh, cúi đầu nhìn xuống đã thấy máu thịt lẫn lộn, trước ngực đã bị một đao rạch nát, cả đám không khỏi sợ hãi nhảy về phía sau, nơm nớp ngó thanh đao trên tay Lão Yêu.
Sở Thiên lại gằn giọng nói từng tiếng, thanh âm lạnh như băng:
-Gọi Chu Triệu Sâm đến đây, nói với gã, Sở Thiên bây giờ muốn gặp gã!
Đám người hội Hắc Long không tự chủ được đều lùi lại vài bước, không phải khí thế của Sở Thiên làm cho chúng khiếp sợ, thứ khiến bọn chúng khiếp sợ là tên tuổi của hắn. Hiện trong hội Hắc Long không ai là không biết đến Sở Thiên, Thiếu soái dẫn theo trăm người đánh cho hai ngàn huynh đệ bọn chúng tan nát. Tuy rằng ai nấy đều muốn báo thù nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn tán dương hắn là anh hùng chân chính.
-Chúng chỉ có sáu người, dê vào miệng cọp!
Không biết kẻ nào thấp giọng nói:
-Cơ hội lập công tốt nhất đây rồi.
Giọng người đó tuy rằng rất nhỏ nhưng lại khiến cho hơn trăm người của hội Hắc Long mắt sáng như sao. Nếu chém được Sở Thiên, tuy không thể được ngàn vạn tiền thưởng nhưng được phong lên chức cũng không chừng, đêm nay đổ máu để mai sau được hưởng thụ.
Sở Thiên lạnh lùng nhìn đám người vì lợi ích mà bất chấp này, trong mắt ánh lên vẻ thông cảm và thương hại.
-Giết Sở Thiên!
Vài tên trong đám xách đao xung phong lên trước.
Lão Yêu nhẹ thở dài, như mãnh hổ xuống núi lao thẳng vào trong đám người, đao trước người sau, như ẩn như hiện giữa đám bang chúng hội Hắc Long. Linh Dương Quải Giác đao pháp tuy đơn giản nhưng thực dụng, trong chốc lát đám bang chúng hội Hắc Long xông lên đã ngã xuống.
Sở Thiên nhặt một thanh khảm đao nằm trên đất đi đến một tên còn đang thoi thóp bên cạnh, thản nhiên nói:
-Chẳng lẽ các ngươi không biết lúc chiều Chu Triệu Sâm đã kí hiệp nghị ngưng chiến cùng tao hay sao? Đám các ngươi vẫn dám hô hào giết tao? Tao đây sẽ thay Chu Triệu Sâm dạy dỗ bọn các ngươi một lần, để cho các ngươi biết thế nào là tín nghĩa!
Sở Thiên vừa dứt lời, tay phải vung lên, thanh đao kia đã găm thẳng vào ngực tên kia, đến khi mũi đao chạm vào mặt đất mới ngừng lại. Hơi thở của đám bang chúng hội Hắc Long o, ngay lúc đó cũng đã ngưng lại.
Đám bang chúng hội Hắc Long thấy Lão Yêu đáng sợ như vậy, lại gặp phải thủ đoạn tàn ác của Sở Thiên, trên mặt đều hiện lên vẻ hoảng sợ. Bọn chúng không phải không biết Sở Thiên và hội Hắc Long đã kí hiệp nghị ngừng chiến, nhưng ai cũng biết, đây là một điều vô nghĩa, hai bang sớm hay muộn cũng sẽ phải quyết một trận sinh tử, có điều hiện tại Sở Thiên nói ra, không ai có thể cãi lại được.
-Sở Thiên , không ngờ mày lại dám làm càn ở đây!
Cửu thúc được đàn em báo tin, vô cùng lo lắng chạy tới, vừa vặn nhìn thấy cảnh đồ sát của Sở Thiên thì gấp gáp chen lên, quát lớn:
-Trong mắt mày còn có... hội Hắc Long hay không? Dám giết người của hội Hắc Long chúng tao như vậy.
Sở Thiên quét mắt nhìn Cửu thúc, lạnh giọng nói:
-Vì sao Chu Triệu Sâm không ra đây?
Cửu thúc nhịn không được lại quát hỏi:
-Sở Thiên, tao hỏi mày, tại sao phải giết các anh em của tao?
Sở Thiên không thèm nhìn gã nữa, ngạo nghễ nói:
-Mày không có tư cách nói chuyện với tao!
Một gã to con đứng bên cạnh Cửu thúc nhịn không được, tiến lên vài bước, giận giữ rống lên:
-Con bà nó, mày cho rằng mày là ai? Tự nhận mình là Thiếu soái à? Trong mắt bố, mày chỉ là thứ rác rưởi, súc sinh!
Trong mắt Sở Thiên bắn ra sát khí, ngón tay khẽ nhúc nhích, Nhiếp Vô Danh phía sau lập túc vọt ra đánh tới gã kia. Gã kia rút Khai Sơn đao ra, vừa mới bổ xuống được nửa đường đã bị dao găm trong tay Nhiếp Vô Danh đâm cho một nhát xuyên qua tim, máu tươi lập tức bắn ra như suối.
-Kẻ nào vô lễ với Thiếu soái, kẻ đó phải chết!
Nhiếp Vô Danh rút đao khỏi ngực kẻ kia, gằn giọng từng tiếng.
Gã to con kia lập tức ngã vật ra đất!
Hơn trăm bang chúng hội Hắc Long đều ngây ngốc sững sờ, hoàn toàn không ngờ Nhiếp Vô Danh lại ra tay giết người của mình. Quan trọng hơn, gã to con kia là một trong tứ đại hộ vệ của Cửu thúc, không ngờ lại bị giết dễ dàng như vậy, nếu không phải gã quá cùi bắp thì là do Nhiếp Vô Danh quá lợi hại rồi.
Cửu thúc chưa từng bị ai khinh thị như vậy, Sở Thiên không ngờ lại giết thân tín của mình ngay trước mặt mọi người, bèn không kìm nổi mà thở dốc:
-Sở Thiên, mày quá kiêu ngạo rồi, đêm nay mày phải chết, mày phải chết. Các anh em, giết Sở Thiên cho ta, lấy được đầu trên cổ nó sẽ được một trăm ngàn.
Hơn trăm người của hội Hắc Long chần chừ giây lát, tuy có nhúc nhích nhưng lại không kẻ nào dám xông lên.
Nhiếp Vô Danh đã đi tới trước mặt Cửu thúc, dao găm đâm tới như điện.
Cửu thúc kinh hoàng thất thố, không ngờ Nhiếp Vô Danh nói giết là giết, đám người phe mình bên cạnh lại không ai dám xông lên. Trong nỗi sợ hãi, ông ta lùi ra sau, hai gã thân tín vội vung đao cứu giá mới miễn cưỡng ngăn cản được Nhiếp Vô Danh, vớt được một mạng cho Cửu thúc.
-Dừng tay!
Một người hét lên.
Khả Nhi lại không chút khách khí chen vào:
-Nếu không phải bác sĩ bảo Thiếu soái không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng vài hôm sẽ khỏe lại, hơn nữa còn có chị Phương Tình và Phàm Gian khuyên bảo thì đám bọn họ không chừng đã nhuộm máu Hắc Long Tower rồi.
Đám Thiên Dưỡng Sinh xấu hổ cười cười, ngẩng đầu nhìn trần nhà, vẫn không mở miệng nói chuyện.
Trong mắt Sở Thiên bỗng hiện lên vẻ lo lắng, thản nhiên nói:
-Người trung niên kia rất mạnh, lúc gã tấn công tôi còn chưa dùng toàn lực, cũng may gã chủ quan nên bây giờ tôi mới có thể sống sót. Không biết lai lịch người này ra sao?
Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm nghe Sở Thiên nhắc tới người trung niên kia, trên mặt cũng lộ ra vẻ nặng nề, hiển nhiên đó là một đối thủ đáng sợ.
Lúc này Phương Tình sớm đã có chuẩn bị, vừa nghe Sở Thiên hỏi đã vội đáp:
-Qua tư liệu mà Khả Nhi và thành viên của tổ Tinh Nguyệt cung cấp thì người trung niên đó một trong ba đại đao thủ của Đông Doanh, Liễu Xuyên Phong, là thầy của Kiều Ấn, cũng là thành viên cốt cán của tổ Sơn Khẩu, lần này đến Thiên triều là để đối phó với anh!
Ánh mắt Sở Thiên sâu thăm thẳm, giọng điệu bình thản, nói:
-Gã sẽ không ngờ rằng, lần này đến Thiên triều, anh sẽ khiến cho gã có đi mà không có về!
Lúc này trong lòng đám Phương Tình đều hơi chấn động, từ lúc phát sinh chuyện ở biệt thự Thiên Hồ, trên người Sở Thiên lại có thêm vài phần khí phách và sát khí.
Sở Thiên tiếp tục trầm mặc, qua một lúc sau mới chậm rãi nói:
-Chú ba và Diêu Tân Nhu không sao chứ?
Phương Tình lắc đầu, vỗ vỗ bả vai Sở Thiên:
-Thiếu soái yên tâm, Phàm Gian đã sắp xếp xong, sau khi thương thế của Tân Nhu ổn định một chút, sẽ đưa cô ấy và chú ba ra nước ngoài dưỡng thương, tạm rời xa ân oán của Thủ đô.
-Phàm Gian còn muốn em chuyển đến Thiếu soái một tin tức rất quan trọng!
Phương Tình khẽ mỉm cười, nói:
-Qua việc Thiếu soái chém đầu thị uy, Phàm Gian gần như không có động thái nào đã thu phục được mười mấy bang hội nhỏ, nhân số đã vượt quá sáu trăm người.
Sở Thiên vùi mừng, thở dài nói:
-Phàm Gian quả là một nhân tài, luôn có thể sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng như vậy, hơn nữa còn rất biết cách tận dụng thời cơ.
-Được rồi, không cần nói nữa, thương thế cũng chưa khỏi hẳn, để tâm nhiều như vậy sẽ mệt chết đấy!
Chị Mị không biết tiến vào từ lúc nào, trong tay bưng một bát cháo lớn:
-Em trai, trước tiên hãy ăn bát cháo này vào, đến tối sẽ cho em một bữa đại tiệc.
Khả Nhi vén ống tay áo lên lộ ra cẳng tay trắng mịn, dịu dàng cười nói:
-Tối nay Khả nhi cũng muốn xuống bếp!
Phương Tình cũng mỉm cười nhẹ nhàng, vỗ vỗ bả vai Khả Nhi:
-Tối nay mọi người sẽ cùng làm!
Mọi người cứ như vậy mà vây quanh xem Sở Thiên ăn cháo, chị Mị cẩn thận múc lên từng thìa cháo lớn, thổi nhẹ cho bớt nóng rồi mới đút cho Sở Thiên ăn, sự quan tâm và tỉ mỉ này đến cả Khả Nhi và Phương Tình cũng tự thấy không bằng.
Ăn xong bát cháo, Sở Thiên bảo Phương Tình dìu hắn ra ngoài tản bộ, hít thở không khí trong lành.
Vừa ra bên ngoài đã thấy hai chiếc xe có rèm che trước sau tiến vào, qua sự kiểm tra nghiêm ngặt của anh em Soái quân, cửa xe dần dần mở ra.
Sở Thiên và Phương Tình cùng ngẩng đầu lên, xem xem người nào muốn đến quân doanh này.
Bỗng nhiên, trong mắt Sở Thiên tràn đầy vẻ vui sướng và cảm động.
Vẻ đẹp của Diêu Tân Nhu có lẽ không phải ai cũng thưởng thức được.
Vẻ đẹp của cô vừa yếu ớt vừa thần bí, khiến cho người ta nhìn vào phải đau lòng.
Nếu nói Tô Dung Dung thanh nhã như u lan, Phương Tình, chị em Tiêu gia diễm lệ như mẫu đơn, thì Hồng Diệp và Khả nhi là những đóa hồng có gai.
Diêu Tân Nhu, chẳng qua chỉ là một đóa hoa dại mà thôi, không tên không tuổi.
Sau một trận mưa, hoàng hôn buông xuống, cô bước chậm qua hiên nhà.
Chịu sự dập vùi của gió mưa, trăm hoa lụi tàn nhưng ngươi lại phát hiện ra, trên bức tường cao, một đóa hoa nhỏ bé không tên không tuổi vẫn lay động trong gió, múa hát giữa trời chiều.
Khi đó trong lòng ngươi sẽ có cảm giác gì?