Đô Thị Thiếu Soái

Chương 348 : Sát khí không cản nổi

Ngày đăng: 14:58 30/04/20






Cảm động, cảm động tới tận đáy lòng!



Sở Thiên hoàn toàn không ngờ Diêu Tân Nhu bị thương nặng như vậy vẫn tới đây thăm mình. Hắn lại một lần nữa bị tấm lòng thiện lương của Diêu Tân Nhu làm cho cảm động, xông lên đón, ôm chặt lấy cô, cảm nhận hơi thở ấm áp trên người.



- Em muốn tới thăm anh một chút!



Giọng Diêu Tân Nhu ẩn chứa sự dịu dàng, quan tâm:



- Tận mắt nhìn em mới có thể an tâm rời khỏi!



Hiển nhiên Diêu Tân Nhu biết mình sắp đi ra nước ngoài chữa thương cho nên mới thương cảm không thôi như vậy.



Gió mát nhẹ nhàng thổi, mùi hương hoa cỏ bùn đất thoảng qua, tất cả mọi người đều lặng lẽ lui lại, không gian chỉ còn lại Sở Thiên và Diêu Tân Nhu, hai người vừa gặp nhau nhưng đã thành tình nhân không thể chia lìa.



Sở Thiên ngửi mùi thơm trên mái tóc Diêu Tân Nhu, rất lâu sau mới dịu dàng nói:



- Nếu không em hãy ở lại đây, anh sẽ bảo vệ em, không ai có thể làm em bị tổn thương nữa, thật lòng anh không muốn em ra nước ngoài.



Trong lòng Diêu Tân Nhu có phần ấm áp, cười nói:



- Em tin anh có thể bảo vệ em, nhưng em cần ra nước ngoài chữa thương, ngoại trừ có thể khiến anh bớt vấn đề phải lo lắng, cũng có thể tâm sự được với cha nuôi.



Đây là một người phụ nữ luôn luôn nghĩ về người khác! Sở Thiên thầm than, Diêu Tân Nhu từ đầu tới cuối chưa từng suy nghĩ tới bản thân mình!



Sở Thiên đỡ Diêu Tân Nhu ngồi xuống mặt cỏ, hai người cùng nhìn những tia nắng cuối cùng dần biến mất.



Thời điểm xa nhau đã sắp tới, cùng ở cạnh nhau phút cuối cùng!



Khi ánh mặt trời chiều chiếu lên mặt Diêu Tân Nhu, cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ hạnh phúc, thì thào:



- Thiếu soái, hoàng hôn đẹp như vậy, anh nói thử xem khi hoàng hôn kết thúc cảnh sẽ như thế nào?



Sở Thiên nhìn bầu trời, nhẹ nhàng than thở:



- Hoàng hôn như máu, luôn xuất hiện một số người không nên xuất hiện!



Diêu Tân Nhu có phần sững sờ, mở mắt, cô nhìn từ xa xa phía mặt trời lặn có một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ đi tới, người phụ nữ này không nói gì, nhưng ánh mắt đã đảo qua người Sở Thiên và Diêu Tân Nhu.



Sau một hồi, người đó đi tới trước mặt Sở Thiên, khoảng cách còn năm bước thì dừng lại, bởi vì cô ta phát hiện mấy người Thiên Dưỡng Sinh cũng xuất hiện, thậm chí còn có cả súng ngắm chĩa vào đầu mình, chỉ cần cô ta di chuyển một chút sẽ bị tấn công vũ bão.



Sở Thiên ôm Diêu Tân Nhu vào trong ngực, miệng ngậm một cọng cỏ non, trong tay có thêm hai hòn đá nhỏ. Kể từ khi thấy người phụ nữ này hắn chưa từng thả lỏng, thản nhiên nói:



- Dương Phi Dương, nói cho tôi lý do, nếu không đêm nay cho dù tôi thả cô đi thì anh hem Soái quân cũng không tha cho cô!



Dương Phi Dương định tiến tới gần Sở Thiên, nhưng suy đi tính lại vẫn thôi, chỉ cười quyến rũ:



- Chẳng phải là Thiếu soái bị thương hay sao? Em tới thăm Thiếu soái, không ngờ lại phá hỏng tâm tình của Thiếu soái với người đẹp, hiện giờ Phi Dương đã yên tâm!



Sở Thiên lập tức cảnh giác hơn, việc mình bị thương ngoài mấy người Thiên Dưỡng Sinh căn bản không có ai biết, bởi vì sau khi mình lên xe tải mới ngất xỉu, tại sao Dương Phi Dương lại biết được chuyện này? Là suy đoán lung tung hay là có mật thám?



Tâm niệm chuyển động, Sở Thiên cười cười không đáp, hai viên đá trong tay di chuyển, bình tĩnh nói:



- Có phải là tới xem tôi chết hay chưa, để cho cô còn biết đường mà thay đổi sách lược đối phó hội Hắc Long? Yên tâm, tôi rất khỏe, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, không cần quá lo lắng.



Sở Thiên đương nhiên không thể để Dương Phi Dương biết tay trái của mình ít nhất không thể vận dụng tự nhiên trong vòng hai tháng, đối với người phụ nữ này bất cứ chuyện gì cũng cần giữ lại ba phần, ai mà biết cô ta có mục đích gì!



Dương Phi Dương bán tín bán nghi, ngồi xuống trước mặt Sở Thiên, nói:



- Anh nói thật sao? Tất cả hội Hắc Long đều đã biết việc anh đối chưởng với Liễu Xuyên Phong, Liễu Xuyên Phong còn cam đoan với Chu Triệu Sâm rằng anh bị nội thương rất nặng.



Lúc này Sở Thiên mới thôi lo lắng, hóa ra là do Liễu Xuyên Phong khẳng định, hắn còn tưởng có anh em Soái quân để lộ bí mật. Tuy nhiên điều này chứng tỏ Liễu Xuyên Phong vô cùng khó lường, không ngờ gã lại tin tưởng nội kình của mình như vậy. Hiện giờ Sở Thiên cũng không thể nói thẳng ra cho Dương Phi Dương.



Sở Thiên ý cười càng nồng:



- Một ngươi sống vẫn chưa đủ sao có thể chết?



Dương Phi Dương đột nhiên mỉm cười, dịu dàng nói:



- Xem ra Thiếu soái bị thương là thực!



Sở Thiên sắc mặt không đổi, thản nhiên nói:



- Hả? Khẳng định như vậy sao?



Dương Phi Dương đứng lên, sát khí ẩn hiện, chỉ vào mấy người Thiên Dưỡng Sinh cách đó không xa, nói:



- Nếu Thiếu soái không bị thương, bên người cần gì có ai bảo hộ, thậm chí là còn có cả súng chĩa vào đầu em!



Dương Phi Dương vẫn tươi cười mê người, dáng người lồi lõm không khiến Sở Thiên xao xuyến nhưng trong lòng hắn không khỏi rung động. Hắn không biết hiện giờ Dương Phi Dương đang nghĩ gì nhưng hắn biết bất cứ lúc nào Dương Phi Dương cũng có thể giết mình.
Nữ tử ánh mắt oán độc nhìn Sở Thiên, không nói gì, chỉ dùng động tác cực nhanh rút dao găm trên người, đâm về phía bản thân. Nào ngờ, dao găm không đâm được, chỉ cảm thấy toàn thân đau đau, Cô Kiếm không chút khách khí bóp lấy cổ tay cô ta.



- Bọn mày đều là người điên!



Nữ tử thấy chạy trốn vô vọng, muốn chết cũng không xong, buồn bã cười:



- Chúng tao vốn không định trở về, bọn mày có bản lĩnh thì lập tức giết tao đi!



Lúc này, Phương tình đi tới bên người Sở Thiên, không kìm được hỏi:



- Chúng đều là người của hội Hắc Long?



Nữ tử nhìn về sở Thiên, hiển nhiên là bị ba chữ hội Hắc Long kích thích.



Sở Thiên khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:



- Anh thật hi vọng chúng là người của hội Hắc Long.



Ngay lập tức hắn nhìn nữ tử kia, lạnh lùng nói:



- Đáng tiếc, bọn chúng là người của tổ chức Đột Đột, một nhóm phần tử khủng bố mà thôi!



Trong lòng Sở Thiên đương nhiên hi vọng chúng là người của hội Hắc Long, nếu như vậy Chu Triệu Sâm không cần mình ra tay cũng sẽ bị chính phủ Thiên triều ra tay tiêu diệt, dám cầm súng ống tấn công binh doanh, bắn chết hai mươi mấy người, việc này cho dù ở triều đại, quốc gia nào đều bị gán vào tội phản loạn, kết quả duy nhất là bị trấn áp, tiêu diệt, mất đầu.



Nữ tử hoảng sợ, không tự chủ hỏi:



- Sao mày biết?



Sở Thiên nhìn nữ tử kia, tối nay bọn chúng tập kích quân doanh nhất định là có người cung cấp tình báo, nếu không cách đây hơn mười dặm về phía ngoại ô còn có một doanh trại huấn luyện sĩ quan, bọn họ sao có thể buông tha cho cá lớn mà tới giết cá nhỏ được.



Vì thể, Sở Thiên quyết định lừa dối, thản nhiên nói:



- Bọn tao đã sớm biết, hơn nữa cũng sớm có chuẩn bị. Nếu không phải cấp trên cảm thấy tình báo không đáng tin, dù sao cách đây hơn mười dặm còn có một doanh trại huấn luyện sĩ quan, bọn mày không tập kích nơi đó mà chọn nơi này, đêm nay bọn mày căn bản không kịp tiến vào đã chết ở cửa lớn rồi.



Nữ tử cảm thấy choáng váng, sửng sốt một chút rồi hỏi:



- Cách hơn mười dặm còn có doanh trại huấn luyện sĩ quan.



Sở Thiên cười lớn, bình tĩnh nói:



- Đương nhiên, đó là doanh trại huấn luyện cán bộ cấp đoàn, bọn mày giết một còn có giá trị hơn mười người ở đây, đáng tiếc bọn mày đã bỏ lỡ cơ hội đó, hơn nữa cũng không còn cơ hội khác.



Nữ tử bị Sở Thiên nhắc nhở, trên mặt hiện lên vài phần đau khổ cùng tiếc nuối.



Sở Thiên thừa dịp nói, chuyển chủ đề, cười xấu xa:



- Bọn mày không biết là mấy trăm người doanh trại này không còn mấy ai sao? Cũng đều do mật thám của hội Hắc Long nói cho bọn tao biết đêm nay sẽ có người tập kích, cho nên bọn tao mới tản binh lính đi, còn thiết lập cả mai phục.



- Mật thám của hội Hắc Long?



Nữ tử sửng sốt, không tự chủ hỏi:



- Tình báo của bọn mày tới từ hội Hắc Long?



Sở Thiên cười đầy thâm ý, thấp giọng nói:



- Bọn tao và chúng mày đều có chung mật thám, gã còn thu của bọn tao năm triệu!



Nữ tử kia cũng không phải người ngu, nhìn thi thể xung quanh, không khỏi cười nói:



- Nếu quả thực gã thu năm triệu, sao mày còn để nhiều người chết vậy? Chẳng phải là sẽ lãng phí tiền mua tin tình báo sao?!!



Sở Thiên cười lớn, lắc đầu nói:



- Thiên triều nhiều người, không quan tâm tới vài người như vậy, nếu không chết vài người, nhỡ đâu bọn mày chạy ra ngoài, thân phận của hgã bị bại lộ thì sao? Cuối cùng cũng không chiếm được tín nhiệm, thậm chí sẽ bị bọn mày giết chết, vì bảo vệ một người có giá trị, vài người này có là gì?



Lập tức hắn chỉ về phía thủ đô:



- Chẳng phải bọn mày vì Maria mà hi sinh không ít người sao? Thậm chí hành động đêm nay quá nửa là vì cô ta!



Sở Thiên biết tầm quan trọng của Maria đối với tổ chức Đột Đột, cho nên tùy tiện phán đoán hành động này hẳn là có liên quan tới cô ta.



Tiếng kêu thảm thiết của lão trọc vang lên.



Quả nhiên, nữ tử không khỏi đau đớn từ tận đáy lòng, không tự chủ oán hận mắng:



- Cửu thúc chết tiệt!