Đô Thị Thiếu Soái
Chương 349 : Lại nhận được thánh chỉ
Ngày đăng: 14:58 30/04/20
Tập kích quân doanh là một chuyện lớn!
Người đến trước là Hà Hãn Dũng chứ không phải Lý Thần Châu, bởi người đầu tiên được Sở Thiên báo tin là ông ta, dù sao thì ở địa bàn của Hà Hãn Dũng, việc chuẩn bị và xử lý như thế nào cũng nên hỏi qua ý kiến ông ta một chút.
Hà Hãn Dũng mang theo một xe tải chở một toán binh lính vũ trang đầy đủ tới quân doanh, nhìn thấy những thi thể trước cửa, ông ta liền biết Soái quân lần này đã chết không ít người. Ngó thấy còn có một lão đầu trọc và một phụ nữ còn sống, ông ta không nói lời nào, móc súng lục ra đoàng đoàng đoàng bắn liền mấy phát, đương nhiên là chỉ bắn vào những bộ phận không nguy hại.
Gã đầu trọc đã mất máu quá nhiều, lại bị Hà Hãn Dũng bắn thêm mấy phát, không kìm được phải rên lên, bây giờ gã đã biết thế nào là cảm giác sống không bằng chết.
Thành viên tổ Tinh Nguyệt khẩn trương cầm máu cho gã, Thiếu soái đã yêu cầu không được để người này chết nhanh như vậy được.
Sở Thiên tất nhiên là biết Hà Hãn Dũng làm như vậy chỉ là để cho mình thấy ông ta cùng mình có chung mối thù, cũng tỏ vẻ xin lỗi Soái quân bị nạn ở quân doanh. Đừng nhìn Hà Hãn Dũng cao lớn thô kệch, nếu luận về tâm tư thì không thua Hà Đại Đảm chút nào, quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển tử.
Sau khi trút hết bực tức lên gã đầu trọc, Hà Hãn Dũng đến bên Sở Thiên, xin lỗi:
-Thiếu soái, thật sự xin lỗi!
Ánh mắt Sở Thiên lóe lên, toàn thân tỏa ra khí thế và sát thí kinh người, nợ máu phải trả bằng máu, nếu có cơ hội, nhất định phải tìm tổ chức "Đột Đột" đòi lại công đạo. Hắn thản nhiên nói:
-Anh Dũng, sự việc khá lớn, gần trăm người còn lại của em không thích hợp ở lại đây nữa, có điều nhất thời chưa có cách nào sắp xếp chỗ ở an toàn cho bọn họ, anh có thể giúp em nghĩ biện pháp hay không?
Sở Thiên thừa cơ đổ hết khó khăn cho Hà Hãn Dũng, Hà Hãn Dũng tất nhiên cũng biết ý tứ của Sở Thiên, mỉm cười nói:
-Đại đội trưởng Tôn!
Một người đàn ông khôi ngô chạy tới, quát một tiếng đưa tay chào theo nghi thức quân đội:
-Có mặt!
Hà Hãn Dũng nghiêm túc chỉ vào mấy thành viên tổ Tinh Nguyệt:
-Đại đội trưởng Tôn, tôi giao nhiệm vụ quan trọng này cho anh, anh mang mấy đứa nhỏ đang huấn luyện quân sự này mang về quân doanh của anh cho tôi, sau đó tăng cường đề phòng, đừng để chúng gặp bất kì bất trắc nào!
Đại đội trưởng Tôn không phải kẻ ngu dốt, sau cuộc bắn nhau đêm nay, chỉ biết đám Sở Thiên có lai lịch rất lớn, thân là lính quèn tất nhiên phải cùng gánh vác với sếp lớn, vì thế liền sảng khoái nhận lời:
-Thủ trưởng cứ an tâm, tôi cam đoan sẽ sắp xếp thỏa đáng!
Sở Thiên khẽ mỉm cười, quay sang nói với đám Phương Tình:
-Phương Tình, mọi người mau theo Đại đội trưởng Tôn, chỗ này là hiện trường vụ án, sẽ bị phong tỏa nhanh thôi.
-Cửu thúc, kế này rất hay, Sở Thiên bọn chúng nghĩ chuyển đến quân doanh thì chúng ta không tìm ra hắn, cho dù tìm ra cũng không có cách gì, bọn chúng thế nào cũng không ngờ chú lại dẫn đường cho bọn phần tử "Đột Đột" đến tập kích quân doanh.
Trên mặt Cửu thúc không ngăn được mà đắc ý, đầu ốc khôn khéo lại không quên vuốt mông ngựa:
-Đều là do Hội trưởng anh minh chỉ đạo!
Chu Triệu Sâm từ chối cho ý kiến chỉ cười cười, sau đó lại nói:
-Cũng không biết đám "Đột Đột" này có giết sạch bọn Sở Thiên không, tên tiểu tử Sở Thiên này quả thực có chút đạo hạnh, cháu quả thực quá xem thường hắn rồi, ít nhất hắn đáng đánh hơn so với Lâm Đại Pháo.
Cửu thúc cũng đứng lên nói:
- Nghe nói Rắn Đuôi Chuông phái mười mấy người đi làm vụ này, còn ôm theo hai khẩu súng tự động, hhơn nữa bọn họ bất cứ lúc nào cũng sẽ hiến thân cho tổ chức, Sở Thiên chắc không có mạng lớn như vậy.
Chu Triệu Sân xoay người nhìn Cửu thúc, nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay nói:
-Mọi chuyện đều không có tuyệt đối, có lẽ Sở Thiên thật sự sẽ không chết? Tuy nhiên vấn đề này không quan trọng, quan trọng là đám phần tử khủng bố này sẽ khiến cho Sở Thiên đại thương nguyên khí, buổi đàm phán vào ngày kia quyền chủ động đã nằm trong tay chúng ta rồi.
Cửu thúc gật gật đầu, chần chừ một chút, vẫn là mở miệng nói:
-Kỳ thật vẫn nhất định phải đàm phán sao? Hai nghìn quân tinh nhuệ của chúng ta đều đã vào thủ đô, tuy rằng bọn Sở Thiên mấy ngày nay nước tới chân mới nhảy, tuyển quân mua ngựa, tạo thành một đám ô hợp, nhưng thế nào cũng không phải đối thủ của hội Hắc Long?
Chu Triệu Sâm lập tức thở dài, mang theo một ít khổ sở nói:
-Kỳ thật cháu cũng thấy không cần phải đàm phán… Nhưng Sở Thiên có chỗ dựa là Tô gia, ý tưởng của lão Trần là thế nào cũng tỏ vẻ bề ngoài một chút, tỏ vẻ chúng ta đều hy vọng sống trong hòa bình, bởi vậy, đàm phán này nhất định phải thực hiện!
Cửu thúc đường như hiểu ra, gật gật đầu nói:
-Đã hiểu, đến lúc đó chỉ cần đề xuất yêu cầu hà khắc, Sở Thiên chắc chắn sẽ không đồng ý, thậm chí tức giận, lúc đó đem tội danh phá hư hòa bình đổ lên đầu Sở Thiên, Tô gia cũng không thể nói gì.
Chu Triệu Sâm cười ha hả, uống cạn ly rượu đỏ rồi nói:
-Hoàn toàn chính xác, quyền chủ động đều nằm trong tay chúng ta, nhưng sư gia có tiếng mới có thể khiến lão Trần chịu chút áp lực, coi như là báo đáp ông ta chiếu cố chúng ta bao nhiêu năm qua.
Trên mặt Cửu thúc cũng hiện lên ý cười, trong lòng lại nói thầm, sao lại có cảm giác giống như hiệp nghị năm đó giữa hai đảng vậy, hội Hắc Long giống như đảng của lão Tưởng, Sở Thiên yếu thế như lão Mao, tuy nhiên vận mệnh của hai người đó sẽ đảo ngược lại.
Cửu thúc dường như nhìn thấy tiền đồ sáng ngời của mình, nhưng lại không biết tất cả ảo tưởng sẽ dừng tại đêm nay, hoàn toàn không ngờ ngày mami sẽ bị Sở Thiên phụng chỉ hành sự khiến cho vĩnh viễn không còn yên tĩnh, đánh vỡ tất cả mộng đẹp của ông ta.