Đô Thị Thiếu Soái
Chương 351 : Đối đầu đàm phán
Ngày đăng: 14:58 30/04/20
Trung tâm chống khủng bố, phòng thẩm vấn. Ánh sáng đèn tỏa rộng, đầy sát khí.
Sở Thiên ngồi ngay ngắn ở vị trí người chủ trì thẩm vấn, Lý Thần Châu ngồi ở bên trái, bên phải là nữ cảnh sát xinh đẹp làm nhiệm vụ ghi chép.
Nữ cảnh sát viên thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt vụng trộm nhìn Sở Thiên. Từ trước đến nay cô vẫn không nhớ rõ, trung tâm chống khủng bố khi nào lại có một nhân viên trẻ tuổi có quyền lực lãnh đạo như vậy, ngay cả Lý Thần Châu cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh hắn. Trong lòng không khỏi sinh ra sự tò mò đối với con người trẻ tuổi mà có năng lực này.
Ngồi ngay ngắn ở vị trí phạm nhân là Cửu thúc với thần sắc phẫn nộ, tự than thở là đã không còn hi vọng sống, cho nên dứt khoát bày ra tất cả sự phẫn hận và bất mãn đối với Sở Thiên, ông ta đã mắng Sở Thiên gần mười lăm phút, ngôn ngữ khó nghe đến mức ngay cả tai của nữ cảnh sát viên cũng ửng đỏ.
Sau khi phát tiết xong, tâm tình thoải mái rất nhiều, cổ họng lại khát nước, thế là lớn tiếng hét to:
-Cho tao cốc nước.
Sở Thiên mỉm cười, ngăn viên cảnh sát đang muốn đi rót nước lại, nhàn nhạt nói:
-Không có nước!
Nữ cảnh sát viên có chút giật mình nhìn Sở Thiên. Như vậy đối với nghi phạm có chút không hay, dù sao vẫn còn có nhân quyền.
Cửu thúc mặt biến sắc, lại lớn tiếng gào lên:
-Tiểu tử, mày có phải là người không? Ngay cả nước cũng không cho người ta uống, ngay cả trước khi quyết định tử hình phạm nhân cũng phải cho phạm nhân ăn no một bữa, có bát rượu để uống. Tao chẳng qua chỉ là nghi phạm, mày lại đối xử với tao như vậy, tao muốn mời luật sư.
Sở Thiên khẽ hừ một tiếng, ngữ khí bình tĩnh nói:
-Cửu thúc, ông già rồi, đây là sự việc tập kích khủng bố, không có luật sư, ông cảm thấy nhà nước sẽ lãng phí thời gian cho phần tử khủng bố tìm luật sư đến biện hộ sao?
Thực ra Cửu Thúc đã bị Sở Thiên gạt, cho dù người có tội ác tày trời cũng đều có quyền mời luật sư biện hộ, chỉ có điều Cửu thúc không hiểu, đương nhiên cho rằng sự việc đặc thù thì cũng đối đãi một cách đặc thù, lập tức khôi phục vài phần bình tĩnh, nói:
-Thằng ranh con,bây giờ mày muốn thế nào?
Sở Thiên cố ý nâng chén trà đặc lên uống, sau đó mới đặt xuống, nói:
-Tôi chỉ hỏi ông một câu, ông cũng chỉ cần trả lời một câu, trả lời sai, buổi thẩm vấn hôm nay liền chấm dứt ở đây, trả lời đúng, buổi thẩm vấn hôm nay cũng kết thúc.
Cửu Thúc hơi sững sờ, không nghĩ đến Sở Thiên tự mình đến, lại còn thật sự hỏi, còn cho rằng thằng nhãi này muốn cho mình lên "ghế hùm""ngồi máy bay""nước tiêu nóng" cơ, xem ra cái mạng già này của mình có vài phần hi vọng rồi, không tự chủ được bèn hỏi lại:
-Hỏi cái gì?
Nữ cảnh sát viên cũng nghiêng tai lắng nghe, xem người trẻ tuổi này có thể dùng thủ đoạn gì để khiến cho lão già trước mặt này nói thật.
Lý Thần Châu thì tỏ ra thờ ơ không quan tâm. Anh ta biết rõ Sở Thiên sẽ có cách từ trong miệng Cửu thúc đào ra thứ có tác dụng, phải biết rằng lão trọc đã hôn mê bất tỉnh, nữ tử cũng ngậm miệng không nói, chỉ còn lại Cửu thúc là kẻ nửa gà mờ nửa không biết sự tình, chỉ có từ chỗ ông ta moi ra vài thứ mới có thể kéo dài thành tựu của mình.
Sở Thiên bảo người rót cho Cửu thúc cốc nước, sau khi đợi Cửu thúc uống xong, đột nhiên hỏi:
-Cửu thúc, ông đã bán cho phần tử khủng bố bao nhiêu vũ khí đạn dược?
Lý Thần Châu có chút sửng sốt, căn cứ vào tình tiết vụ án không có chứng chỉ rõ Cửu thúc buôn bán súng đạn, ngay cả Cửu thúc cung cấp tin tình báo cho phần tử khủng bố cũng là Sở Thiên nói, còn về phần thật giả cũng không thể nào từ miệng nữ tử kia biết được, câu hỏi của Sở Thiên chẳng phải là như không hỏi hả?
Cửu thúc tuy già nhưng không hồ đồ, đương nhiên không thể nhận việc này vào người, cho dù Sở Thiên không giết mình thì, thì Chu Triệu Sâm cũng sẽ giết mình. Đến lúc này Cửu thúc đều cho rằng Sở Thiên đang tìm chứng cứ để đối phó với hội Hắc Long, vì vậy phản xạ có điều kiện nói:
-Không có bán!
Sở Thiên uống xong hai ngụm trà đặc, đặt cốc xuống, trên mặt trở nên bình tĩnh đứng lên, phất nhẹ tay nói:
-Đem lão già này kéo ra ngoài đập chết!
Tất cả mọi người đều chấn động, Sở Thiên như thế nào lại trở mặt nhanh như vậy, nữ cảnh sát mắt trợn tròn không biết làm sao.
Hai viên cảnh sát ở sau lưng Cửu thúc nghe Sở Thiên nói vậy, cũng không biết có nên chấp hành hay không, đều nhìn về phía Lý Thần Châu. Tuy Lý Thần Châu không đoán được suy nghĩ trong lòng Sở Thiên, nhưng vẫn tỏ ra ủng hộ cách làm của Sở Thiên, nói:
-Đập chết, dù sao cũng không có giá trị gì!
Sắc mặt Cửu thúc như trời tháng sáu, biến đổi nhiều lần, vốn là hoàn toàn tuyệt vọng, sau đó lại dấy lên hi vọng sống, nhưng lập tức lại bị Sở Thiên làm cho không còn, đổi lại là ai thì cũng không chấp nhận được cái tâm lý này.
Hai viên cảnh sát tiến lên phía trước cởi bỏ xiềng xích của Cửu thúc, kéo ông ta ra ngoài cửa. Xử bắn thì xử bắn thôi, dù sao thì phần tử khủng bố có chết cũng vẫn còn tội. Huống chi có xảy ra việc gì cũng đã có Lý Thần Châu hứng chịu, không đến phiên mình phải chịu oan uổng.
Cửu thúc lại bắt đầu lên tiếng mắng chửi, hét lên cuồng loạn:
-Sở Thiên, mày là đồ khốn, đồ hỗn đản, mày xem mạng người như cỏ rác, coi trời bằng vung.
Sở Thiên không để ý đến ông ta, cúi đầu pha trà, rồi chầm chậm uống trà.
Cửu thúc rất nhanh đã bị kéo ra đến cửa, Sở Thiên vẫn không có động tĩnh. Lòng Cửu thúc lạnh triệt để, còn tưởng rằng Sở Thiên muốn dùng hành động này để hù dọa mình, không nghĩ tới hắn thật sự muốn xử bắn mình, bằng không vì sao sắp ra khỏi cửa rồi mà vẫn không lên tiếng ngăn cản.
Cửu thúc rất nhanh đã bị kéo ra hành lang, lúc này ông ta mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, bản thân mình đang cận kề với cái chết. Cửu thúc bỗng nhiên muốn được sống, nước mắt chảy xuống, thanh âm run rẩy từ trong miệng hét toáng lên:
-Tôi nhận tội,tôi nhận tội!
Hai viên cảnh sát dừng bước, viên cảnh sát bên trái nhìn đồng sự của mình, nói:
-Lão già này đã quyết định nhận lỗi, có kéo lão ta quay trở lại hay không? Không chừng cấp trên đang chờ những lời này của ông ta đấy.
Viên cảnh sát bên phải lắc đầu, túc trí đa mưu nói:
-Kéo cái đít, nhỡ đâu lão già này khi trở về lại không nhận tội? Như vậy không phải chúng ta bị mắng sao, chúng ta vẫn nên kiên quyết thi hành mệnh lệnh, đem lão già này mang ra ngoài xử bắn thôi.
Trong lòng Cửu thúc đã hoàn toàn lạnh băng, toàn thân giãy dụa, lại hô to lần nữa:
-Tôi nhận tội, tôi nhận tội, Tôi không muốn chết.
Hai viên cảnh sát kiên quyết không thèm để ý đến Cửu thúc đang ra sức la hét giãy dụa, đá cho ông ta mấy cước, sau đó kéo ông ta đến bãi đất trống, ném ông ta xuống đất.
Cửu thúc bây giờ mới biết tính mạng thật đáng quý, nước mắt không ngừng chảy xuống, con người khó tiếp nhận nhất chính là sau khi đã có hi vọng lại bị làm cho tuyệt vọng.
Sở Thiên cũng duỗi lưng một cái, bình tĩnh nói:
-Đi thẳng vào vấn đề đi.
Chu Triệu Sâm mỉm cười, nói trước:
-Thiếu soái, kinh thành đất chật hẹp, một núi không thể có hai con hổ, khi mà Hổ Bang vẫn còn, hội Hắc Long cùng Hổ Bang cũng thường xuyên va chạm tranh chấp, hiện tại Lâm Đại Pháo thật không dễ gì chết đi, Hổ Bang cũng giải tán rồi, khi mọi người đang muốn xả hơi, Soái quân của Thiếu soái lại xuất hiện, kể từ đó khó tránh khỏi lại phải mưa gió đẫm máu.
Sở Thiên gõ nhẹ xuống bàn, nhàn nhạt nói:
-Nói rất có lý!
-Cho nên tôi muốn cùng Thiếu soái hợp tác quản lý việc kinh doanh ở kinh thành.
Chu Triệu Sâm nhẹ nhàng nhả ra một câu:
-Không biết Thiếu soái có đồng ý hay không?
Những lời này nghe thì rất là công bằng, nhưng Sở Thiên biết không có đơn giản như vậy, ngẩng đầu nhìn chu Triệu Sâm nói:
-Hợp tác quản lý? Không biết Hội trưởng có thể nói rõ và kỹ hơn một chút không, Sở Thiên tôi còn chưa có tốt nghiệp đại học.
Sở Thiên trêu đùa nói khiến cho tất cả mọi người đều mỉm cười, duy chỉ có Trần Quýnh Minh khẽ cau mày. Từ khi Sở Thiên khích gã đến bây giờ, trong lòng gã cực kì khó chịu, nhìn Sở Thiên cái gì cũng không thấy vừa mắt.
Chu Triệu Sâm tiến thêm một bước đem lời của mình nói rõ:
-Đúng vậy, hợp tác quản lý, Soái quân ở kinh thành của Thiếu soái vừa thành lập, nền móng không vững chắc, tuy xung quanh quán bar Mê Tình đều là địa bàn của Thiếu soái, nhưng hội Hắc Long đều phải phái một vài anh em đến giúp đỡ.
Sở Thiên nhẹ nhàng hừ lạnh, rốt cục cũng nói đến điểm chính rồi. Còn hợp tác quản lý? Rõ ràng là xơi tái mình, nhưng Sở Thiên vẫn không lên tiếng.
- Hơn nữa, về sau mỗi lần Thiếu soái nhận thêm một anh em ở kinh thành, thì phải nộp mười vạn tiền phí cho hội Hắc Long.
Lòng hung ác của Chu Triệu Sâm rốt cuộc bộc lộ không sót rồi, cười nói:
-Với tư cách là phí tổn để hội Hắc Long bảo hộ Soái quân, giữ gìn trị an.
Đây là chặt đứt con đường của cải và con đường làm người của Soái quân, khiến cho Soái quân hoàn toàn chịu sự quản chế của hội Hắc Long. Sở Thiên tất nhiên sẽ không đồng ý, tuy hắn nghĩ đến Chu Triệu Sâm sẽ có yêu cầu hà khắc, nhưng không ngờ là lại âm hiểm như vậy. Mấy câu ngắn gọn liền bóp chết tiền đồ của Soái quân.
Chu Triệu Sâm dường như vẫn chưa nói xong, tiến thêm một bước bổ sung:
-Ngoài ra, Hồng Phát tuy là sản nghiệp của Thiếu soái, nhưng hi vọng hội Hắc Long cũng có thể vào hỗ trợ, thứ nhất Thiếu soái có thể giảm bớt những phiền não thiếu thốn về nhân lực, thứ hai có thể quản lý tốt nhân viên ngư - long hỗn độn.
Sở Thiên ý vị thâm trường nhìn Trương Quốc Phong. Sở dĩ lão già này chạy đến đây làm công chứng viên, thì ra cũng có ích lợi của mình.
Sở Thiên vẫn chưa mở miệng, Trần Quýnh Minh đã đưa ra ý kiến, nói:
-Ta thấy đề nghị của Hội trưởng Chu rất hay, từ nay về sau, kinh thành sẽ ít đi rất nhiều những tranh chấp, cũng làm cho quần chúng nhân dân có thể sống một cuộc sống bình thường, không đến mức mỗi ngày đều sống trong sự sợ hãi chém giết.
Cục phó Cổ đã trầm mặc một lát, uyển chuyển nói:
-Quả thật không tệ, cũng có thể làm cho cảnh sát giảm bớt không ít áp lực. Tôi nghĩ Thiếu soái cũng là người biết phân rõ thị phi, chắc cũng không có ý kiến gì chứ?
Sở Thiên mỉm cười, bình tĩnh nói:
-Vậy tại sao không hoán đổi? Để cho Soái quân đến bảo hộ hội Hắc Long?
Trương Quốc Phong giận dữ lên tiếng, oán hận nói:
-Sở Thiên, mày nói chuyện thật là hoang đường, viển vông. Hội Hắc Long đường đường là Long đầu của giới hắc đạo, chẳng lẽ phải đến lượt Soái quân chúng mày bảo hộ? Bảo hộ cũng cần phải có thực lực.
Sở Thiên nhìn chằm chằm Trương Quốc Phong, sau đó nhìn qua Chu Triệu Sâm, nói:
-Được thôi, bảo hộ cần thực lực, nhưng không biết Hắc Long Tower có thể để cho anh em Soái quân tiến vào, mọi người cùng nhau hợp tác quản lý?
Đó là đất phần mộ tổ tiên của hội Hắc Long, há có thể cho phép bọn Sở Thiên tiến vào quản lý?
Sắc mặt Chu Triệu Sâm biến hóa, không chút do dự nói:
-Như vậy không được! hợp tác quản lý là quản lý địa bàn của Soái quân.
Sở Thiên " bừng tỉnh đại ngộ" gật đầu, nói:
-Thì ra là thế! Xem ra tôi không đồng ý không được rồi?
Sở Thiên ngay cả chỉ trích cũng lười, hắn chủ yếu là muốn nhìn một chút xem Chu Triệu Sâm giở những thủ đoạn gì.
Chu Triệu Sâm nhìn thấy nét mặt hiện tại của Sở Thiên, nhàn nhạt nói:
-Cậu có thể không đồng ý!
Sở Thiên dựa vào trên ghế, từng câu từng chữ nói:
-Vậy thì tôi không đồng ý.
Bọn Chu Triệu Sâm không phẫn nộ, thậm chí khóe miệng còn mỉm cười, tựa hồ đã sớm đoán ra câu trả lời của Sở Thiên, hơn nữa bọn họ cũng đang muốn kết quả này, cái này có thể mượn để làm kết quả.
Chu Triệu Sâm lạnh lùng cười vài tiếng, nhìn chằm chằm Sở Thiên nói:
-Như vậy mà Thiếu soái không đáp ứng, vậy chúng tôi cũng không có cách, vì kinh thành ổn định phồn vinh, chúng tôi đành phải bức Thiếu soái ra khỏi kinh thành rồi, hơn nữa là lập tức.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, khóe miệng cười khẽ nói:
-Nếu như tôi không đi?