Đô Thị Thiếu Soái

Chương 352 : Lợi thế của đàm phán

Ngày đăng: 14:58 30/04/20






Sở Thiên gõ ngón tay lên cạnh bàn, mặt bình thản như mặt nước, đợi cơn bão của Chu Triệu Sâm.



Nhưng Chu Triệu Sâm lại chẳng nghĩ tới trận lôi đình đại hỏa nào, ngược lại lại dựa vào ghế, nhàn nhạt nói:



- Nếu như Thiếu Soái cứ khư khư cố chấp như vậy thì thật xin lỗi, bàn đàm phán không thể ngồi thêm được nữa. Chu Triệu Sâm đành giải quyết bằng vũ lực, giao cho anh em hắc đạo đối đãi mới được.



Sở Thiên ngẩng đầu lên, không bằng lòng nói:



¬- Vậy sao? Không biết Hội trưởng Chu sẽ hành động thế nào đây?



Chu Triệu Sâm nhẹ nhàng vỗ tay một cái, đại sảnh lập tức hiện ra mười mấy tên bang chúng của hội Hắc Long, tay cầm súng lục chĩa về phía Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh.



Sở Thiên hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói:



- Hội trưởng Chu chỉ có thủ đoạn này thôi sao?



Kiều Ngũ bước ra cửa lớn, vỗ tay ba cái, bốn phía của cái sân nhỏ bang chúng của hội Hắc Long liền rút ra binh khí, mấy chục tên bang chúng vây quanh trong sân, cùng lúc đó, Đội trưởng Văn cùng sáu mươi cảnh sát nhanh chóng rút lui, chặn lại tất cả các lối ra vào.



Chu Triệu Sâm có hơn mười xạ thủ, lại đang khống chế Soái quân ở trong sân, trong lòng đã rất tự tin, nói:



- Triệu Sâm đã sớm nói qua rồi, rất tâm phục khẩu phục dũng khí của cậu, mang theo hơn mười người mà dám đến dự tiệc, là cậu tự cao tự đại hay là cậu tự tin quá chăng?



Sở Thiên quét mắt nhìn toàn bộ hơn mười xạ thủ, lại nhìn ra tình hình bên ngoài, trong đầu nắm chắc phần thắng, quay đầu nhìn Cục phó Cổ và công chứng viên, nói:



- Các vị công chứng viên, các vị không phải đến đây để làm công chứng đấy sao? Tình hình hiện tại các vị cảm thấy công bằng không?



Trương Quốc Phong nhìn Sở Thiên vài lần, liền hừ một tiếng:



- Chúng tôi chỉ đến chỉ để bàn chuyện công chứng, ân oán giữa cậu và Hội trưởng Chu chẳng có liên quan gì tới chúng tôi. Hơn nữa, là do cậu không đáp ứng yêu cầu của Hội trưởng Chu nên mới gây ra sự phiền toái này.



Sở Thiên gượng cười, nghĩ trong đầu, tên Trương Quốc Phong này rõ ràng là ngang ngược vô đạo, quyết nghiêng về phía Chu Triệu Sâm rồi, may mắn là mình từ trước tới nay chưa hề hi vọng vào những con người gọi là công chứng viên, nhưng hiện giờ vẫn cần phải kéo dài thêm chút thời gian nữa nên quay đầu nói với Cục phó Cổ:



- Cục phó Cổ, lúc tôi bước vào đại sảnh này, hình như cảnh sát các ông đang đợi chúng tôi thì phải, nói là để đàm phán không có việc ngoài ý muốn nào xảy ra, chỉ để tôi mang theo một người vào cùng, bây giờ hội Hắc Long lại có mười mấy xạ thủ mai phục, ông nói xem, đây liệu có phải là âm mưu không?



Cục phó Cổ hình như trong đầu đã sớm nghĩ ra câu trả lời, cau mày hỏi ngược lại:



- Vậy sao? Vậy mà vẫn có người ngăn cản các cậu sao? Ai vậy? Tôi không có loại quy định này, Thiếu Soái có phải là bị người ta lừa rồi không?


Phàn Gian mặt lạnh băng, bình tĩnh nói :



- Giết!



Mã Triều từ sau lưng Phàn Gian tiến lên hai bước, rút con dao bầu ra, nổi trận lôi đình trở mình bổ vào tên cầm đầu vẫn còn đắc ý.



Lập tức đám anh Thường cùng Vương Đại cũng rút ngay ra binh khí, mắt lóe lên sự điên cuồng hừng hực, lập tức ra lệnh cho hơn bảy trăm Soái quân xông lên giết hết gần trăm tên bang chúng hội Hắc Long, chính như lúc Sở Thiên hôm trước bị vây giết ở quán bar Mê Tình nói, sẽ có một ngày, các anh em Soái quân sẽ đi vào bằng cửa chính của Hắc Long Tower, tuyệt đối sẽ không đi vào bằng cửa khác.



Cùng với trận quyết chiến, không bằng nói tàn sát, giết, trước là nỏ thủ ở chính giữa, giết hết mấy chục tên của hội Hắc Long ở nơi khác, sau đó cầm dao cùng súng phối hợp đơn giản chỉ cần đem chút chống cự hội Hắc Long quay xuống đất, hơn bảy trăm anh em được chuẩn bị đầy đủ hoàn toàn không tốn sức giết hết gần trăm bang chúng của hội Hắc Long, sau đó đem toàn bộ thi thể ném ở nghĩa trang.



Phàn Gian nhìn cục diện đã được quyết định, nói với Hồ Bưu:



- Hồ huynh đệ, phiền cậu bây giờ thanh lý hết công việc của tất cả nhân viên công tác tại tòa nhà Hắc Long này, Thường đại ca, anh dẫn tám mươi anh em khống chế phòng giám sát, phòng điện nước.



Hồ Bưu cùng anh Thường gật đầu, dẫn người đi xử lý công việc.



Phàn Gian quay đầu nhìn Vương Đại cùng Cố Kiếm Hoa, khẽ cười nói:



- Vương đại ca, anh dẫn hai trăm anh em giữ vững vị trí của tất cả các cửa ra vào chủ chốt, bất cứ người nào đều có ra mà không có vào, Cố huynh đệ, cậu dẫn hai trăm anh em trông coi cửa chính, tôi tin chắc là người của hội Hắc Long chúng sẽ nhanh chóng trở lại phải kích.



Vương Đại với Cố Kiếm Hoa cũng nhận lệnh mà đi, Phàn Gian ra tín hiệu cách đó không xa, một lát sau, Phương Tình cũng dẫn đầu tám mươi thành viên của tổ Tinh Nguyệt từ xe bus đi ra, gật đầu với Phàn Gian, đi về phía Hắc Long Tower, họ phải nhanh chóng phục chế lại các tài liệu của Hắc Long Tower, xem có thể tìm thấy cơ mật gì có lợi cho Soái quân không, hoặc những chứng cứ phạm tội của hội Hắc Long.



Phàn Gian nhìn mọi người tự động xử lý công việc, thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ: Thiếu Soái, không cần phải lo nữa, anh hay ngừng đàm phán, địa bàn mà hội Hắc Long chiếm dù không còn là địa bàn của chúng ta nhưng chúng ta đã nắm căn cơ của hội Hắc Long, trận chiến đã thắng rồi.



Mã Triều cười lấy lòng Phàn Gian:



- Lão đại, bây giờ chúng ta làm gì? Người của hội Hắc Long trong vòngmười lăm phút thể nào cũng quay lại.



Phàn Gian khinh thường nhìn Mã Triều, nhưng mặt vẫn mỉm cười, dù sao thì Mã Triều này vẫn còn giá trị lợi dụng, nên nhàn nhạt nói:



- Không cần lo lắng, Thiếu soái đã sớm có cách ứng phó rồi, hiện giờ chúng ta cần làm một việc là báo cảnh sát!



Mã Triều có chút sững sờ, khó hiểu sờ đầu hỏi:



- Báo cảnh sát ư?



Phàn Gian trịnh trọng gật đầu, trong mắt không ai có thể đoán ra dáng tươi cười, chính là báo cảnh sát.