Đô Thị Thiếu Soái
Chương 353 : Bảo tiêu Trung Nam Hải
Ngày đăng: 14:58 30/04/20
Sắc mặt Kiều Ngũ rất khó coi. Trước còn tươi tỉnh rạng rỡ nay đã chuyển thành u ám mù mịt.
Kiều Ngũ lùi ra sau vài bước, nắm điện thoại khẽ nói:
- Tấn công lại! Giết hết cho ta. Chó gà cũng đừng tha!
Chu Triệu Sâm hiển nhiên đã nghe thấy lời Kiều Ngũ. Mặt lộ vẻ đắc ý, nói:
- Sở Thiên, xem ra hôm nay ngươi đúng là đã quên thắp hương cầu khẩn. Lẽ nào người của ncậu còn chưa báo cáo kết cục bi thảm cho cậu hay sao? Hay bởi chúng đã bị giết cả rồi?
Sở Thiên vớ ấm trà trên mặt bàn rồi tự rót cho mình một chén, hoàn toàn không đoái hoài tới mười mấy họng súng ngắn chỉ cách đó hai mét sau lưng. Nhấp xong hai ngụm trà, hắn nhàn nhạt nói:
- E rằng Kiều gia còn chưa báo cáo tình hình chiến sự cho anh rồi. Nếu tôi đoán không nhầm, Kiều gia chắc đang bối rối vì không biết có nên cho anh biết tin dữ hay không?
Chu Triệu Sâm hơi giật mình, ngoảnh đầu nhìn Kiều Ngũ, thấy sắc mặt xám ngắt của Kiều Ngũ, trong lòng cùng có phần bất an, quát:
- Kiều Ngũ, báo cáo tình hình chiến đấu cho Thiếu soái nghe, cho hắn đau khổ một phen trước khi chết.
Kiều Ngũ vốn là muốn bang chúng hội Hắc Long dùng chiêu Hồi mã thương, giết hết bọn Soái quân trong Hắc Long Tower rồi mới đem tình hình bẩm báo Chu Triệu Sâm. Nay bị hỏi tới, đành không dám giấu diếm nữa, bước tới trước hai bước, cúi xuống nói nhỏ vào tai Chu Triệu Sâm:
- Soái quân gian hiểm mưu mô, nhằm lúc chúng ta cử nhuệ binh đi hết đã chiếm được Hắc Long Tower.
Thế này thì khác nào đào mộ tổ của Chu Triệu Sâm! Chu Triệu Sâm cũng không nhịn được nữa, hét:
- Sở Thiên, ngươi hèn hạ vô liêm sỉ quá thể! Ngươi dám cả gan đánh lén Hắc Long Tower, có biết luật giang hồ là thế nào không?
Sở Thiên khẽ thở dài, thành thật lắc đầu nói:
- Tôi không hiểu, nhưng tôi biết rõ, tình hình của quán bar Mê Tình cũng không khác gì so với Hắc Long Tower. Đĩ với Kỹ nữ về bản chất chẳng khác nhau là bao.
Bọn Trần Quýnh Minh đều biến sắc mặt, không ngờ thủ đoạn của Sở Thiên lại thâm độc đến vậy. Chẳng mấy chốc đã thâu tóm được tới bảy phần của hội Hắc Long.
Nét mặt Chu Triệu Sâm vô cùng phẫn nộ, ngoảnh đầu nói với Kiều Ngũ:
- Giết Soái quân, dùng máu rửa sạch Hắc Long Tower cho ta. Chó gà cũng không được bỏ sót.
Kiều Ngũ cung kính nói:
Sau đó nói với mọi người:
- Hay là chúng ta cùng ra ngoài xem xem thủ hạ của Thiếu soái là những anh hùng hảo hán nào?
Sở Thiên trong lòng biết rõ, hắn đã đợi được đến hôm nay, chờ được quyết định công chứng viên tới, không cần phải lãng phí thời gian đàm phán cùng bọn Chu Triệu Sâm ở chỗ này nữa, huống hồ hắn đã biết toàn bộ những con át chủ bài của Chu Triệu Sâm. Vì vậy hắn nói:
- Được thôi, vậy thì nhìn xem.
Một đoàn người đã vào tới cửa. Nhìn theo hướng phát sinh xung đột, tuy còn cách những năm sáu mươi mét, nhưng ai ai cũng có thể nhận ra kẻ địch chỉ vỏn vẹn mười mấy người, thực quả như ra vào chốn không người mà giết tới. Bảy tám người đang chém giết đều khí thế sôi sục, động tác cực nhanh gọn hiệu quả, không hề lề mề chậm trễ chút nào.
Chu Triệu Sâm nhìn bọn họ ra tay mà vẻ kinh ngạc không khỏi hiện trên nét mặt. Chẳng ngờ thủ hạ của Sở Thiên đều là những tinh binh mãnh tướng, chẳng trách Sở Thiên tỏ ra nắm chắc phần thắng.
Một vài người của hội Hắc Long xách đao nhằm người thanh niên đang dẫn đầu chém tới. Người thanh niên này mặt không đổi sắc, lùi lại vài bước, tay trái đánh mạnh vào cằm một tên bang chúng hội Hắc Long đang xông tới từ phía trái, tay phải chém trúng bả vai một tên bang chúng hội Hắc Long khác ở bên phải, đồng thời dùng chân trái đá ngã lăn tên ở chính giữa, chỉ một loáng đã quật ngã ba tên. Ba tên kia đau không tài nào bò dậy được.
Chu Triệu Sâm trong lòng tức tối, thầm mắng đám bang chúng kia là những kẻ ăn hại bỏ đi, lại càng muốn giết ngay mười mấy kẻ kia.
Kỳ thực, Sở Thiên cũng đang băn khoăn, mấy vị cao thủ này mọc từ đâu ra vậy? Sao có thể dũng mãnh đến thế!
Kẻ địch dần tới gần. Khi chỉ còn khoảng hai mươi mét, Trần Quýnh Minh biến sắc mặt, nhanh chân chạy về phía có xung đột. Lúc này, mặt gã cắt không còn giọt máu. Gã hét lên:
- Dừng tay! Dừng tay lại! Tất cả đều dừng lại!
Cùng lúc đó, Chu Triệu Sâm cũng nhìn rõ đám người ấy. Gương mặt hồng hào bóng bẩy của gã cũng biến sắc, trong lòng có chút hoảng loạn. Sau khi người của hội Hắc Long dừng tay, các cơ mặt của Kiều Ngũ đều đã rắn đanh lại, gã lắp bắp nói:
-Bộ trưởng Chu Long Kiếm. Bên cạnh còn có ba vị lão gia nữa, đoán chừng thân phận cực cao.
Chu Triệu Sâm nhìn nhìn Kiều Ngũ, thầm mắng: Lẽ nào Lão gia ta đây còn không biết sao? Ngay đến Trần Quýnh Minh cũng sợ tới mức kinh hoảng thất sắc. Chẳng phải là mấy vị quý nhân quan lớn ở Trung Nam Hải sao? Việc hôm nay e rằng sẽ phiền toái đây, nên giải thích xung đột này thế nào mới hợp lý?
Chính vào lúc này, mười mấy người kia đã tới gần. Sở Thiên thấy rõ mồn một, ở chính giữa là Chu Long Kiếm, Tô lão gia, Vương Hoa Hoa cùng Tổng lý Hoa. Đứng trước, sau, trái phải của bọn họ mỗi bên có hai người trẻ tuổi, cơ thể vạm vỡ, đôi mắt tinh nhanh dị thường, quần áo mặc trên người tuy chất phác nhưng không đủ để che dấu khí thế nội tại của bọn họ. Nhất cử nhất động của họ đều ẩn chứa sát khí đằng đằng.
Kiều Ngũ lẩm bẩm:
- Bảo tiêu Trung Nam Hải ư?
Sở Thiên cũng hơi động lòng. Lẽ nào bọn họ chính là những bảo tiêu Trung Nam Hải vẫn được tương truyền? Chẳng trách dũng mãnh đến vậy.