Đô Thị Thiếu Soái
Chương 355 : Thần uy vệ sĩ
Ngày đăng: 14:58 30/04/20
Sau khi Sở Thiên đi ra, còn dừng lại chờ một lát rồi mới dẫn mấy chục anh em Soái quân lên xe rời đi, dù sao thì xe của mình đi sau xe của các vị lão đầu Trung Nam Hải thì có vẻ cũng không lễ phép cho lắm, quan trọng hơn là không làm cho hội Hắc Long cảm thấy mình đi quá gần bọn họ.
Duy trì khoảng cách thích hợp mới là vương đạo!
Mười chiếc xe jeep chậm rãi tiến về phía trước, bánh xe chuyển động nghiền nát bụi bặm trên mặt đất, nhưng lại không nghiền vỡ được sự tịch mịch trong không gian.
Sở Thiên lẳng lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe, dường như trong lòng đang suy nghĩ việc gì đó, một lát sau mới nói với Thiên Dưỡng Sinh ở bên cạnh:
-Cây đao của anh nhanh hay là đao của Liễu Xuyên Phong sắc bén hơn vậy?
Sở Thiên đã đoán ra Chu Triệu Sâm nhất định sẽ cử Liễu Xuyên Phong ra để quyết chiến, mà cánh tay của mình đã bị trọng thương, không thể ra ứng chiến, cho nên chỉ có thể tìm một người tin cậy bên cạnh mình đủ sức để có thể đánh lại Liễu Xuyên Phong. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, mới mở miệng hỏi Thiên Dưỡng Sinh.
Thiên Dưỡng Sinh chần chờ một lát, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên anh ta chần chờ như vậy, bản thân thì không sợ việc ra ứng chiến với Liễu Xuyên Phong, cũng không sợ chết, nhưng chỉ sợ đánh thua, dù sao việc này cũng liên quan đến tương lai sau này của toàn thể Soái quân. Thiên Dưỡng Sinh không trực tiếp trả lời, mà bình tĩnh nói:
-Cho anh chút thời gian. Để anh suy nghĩ kĩ đã.
Sở Thiên gật gật đầu, lại nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, ngón tay gõ nhè nhẹ lên cạnh cửa xe.
Bầu trời thật sự trở nên âm u, còn vang lên mấy tiếng sấm, gió lạnh từ từ kéo đến, làm cho người ta cảm nhận sâu sắc được sự thay đổi thất thường của thời tiết ở kinh thành. Một lát sau, một trận mưa to mà không ai đoán trước được kéo đến
Đã đến cuối thu, nước mưa rất nhiều.
Sở Thiên kéo cửa kính xe lên, quay đầu lại thấy Thiên Dưỡng Sinh đang đăm chiêu suy nghĩ, lông mày của anh ta mang đậm sát khí, con mắt to lớn mang theo sự lạnh lùng và thâm thúy, môi mỏng gắt gao mím lại thành một đường, mũi thẳng, làm cho khuôn mặt của anh ta càng nhìn càng thon gầy.
Gương mặt này rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến đá hoa cương, quật cường, kiên định, lạnh lùng, thờ ơ với tất cả mọi chuyện. Ngay cả đối với bản thân hắn, tuy còn quá ít tuổi, nhưng bộ dạng nghiêm túc này lại có một loại khí thế hống hách.
Cửa kính xe bên cạnh Thiên Dưỡng Sinh không đóng, một vài hạt mưa bay qua cửa kính rơi vào cổ anh ta rồi chảy xuống.
Sở Thiên không nói gì, không đóng cửa xe, cũng không quấy rầy.
Sau ba mươi phút lái xe, đang muốn chuyển hướng quẹo xe vào chỗ rẽ, bỗng nhiên "pằng, pằng" mấy tiếng súng vang lên, đã phá vỡ không gian yên tĩnh, đi kèm với mấy tiếng sấm "ầm, ầm", yếu ớt truyền đến lỗ tai Sở Thiên, kích động thần kinh của hắn.
Gió bỗng thổi mạnh hơn, vang lên tiếng "vù vù", mưa vẫn rơi giống như lông trâu vậy.
Sở Thiên vội phất tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, trong lòng chấn động mạnh, biết chắc là bọn Tô lão gia đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt lập tức trở nên trang nghiêm, dựng thẳng lỗ tai lên lắng nghe mức độ dày đặc của tiếng sung, âm thầm hít vào một hơi, hai bên giao chiến ít nhất cũng phải có hơn năm mươi người, Trừ tám vệ sĩ của Trung Nam Hải đi, hơn bốn mươi người còn lại chắc chắn là kẻ địch.
Sở Thiên lấy điện thoại di động ra, điện thoại không có sóng.
Sở Thiên liếc mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhìn thấy bóng người lay động ở ngọn đồi nhỏ gần đây, còn bắn ra hỏa lực mạnh mẽ, người phục kích rất hiển nhiên có khả năng quan sát của quân nhân, biết kiểm soát khống chế điểm cao, vì thế hô:
-Tất cả xuống xe, ẩn núp rồi tiến lên phía trước cho tôi, nghĩ cách không chế ngọn đồi nhỏ kia.
Mười mấy anh em Soái quân lập tức lấy ra liên nỏ, đi theo Sở Thiên tản ra thành hình cái quạt, lặng lẽ tiến về ngọn đồi phía đối diện. Thiên Dưỡng Sinh lại vẫn ngồi trong xe, mặc kệ gió táp mưa sa, đăm chiêu cau mày, hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến tiếng sung, anh ta vẫn còn đang tập trung tinh thần suy nghĩ.
Sở Thiên mang theo hơn mười anh em Soái quân nhanh chóng tiến đến phía sau sườn đồi, Sở Thiên suy xét một chút, liếc mắt mấy cái, phất tay ra hiệu cho Soái quân nằm xuống, rồi lập tức nhặt hai hòn đá lớn ném về phía đỉnh đồi, " bịch bịch" hai tiếng, hòn đá nện vào nơi có viên đạn bắn tỉa bay ra, lập tức hai gã nam tử trong tay cầm súng ngắn mặc đồ màu xanh hùng hổ đứng từ trong đám cây cối cạnh đó, cầm khẩu súng lục nhìn quanh bốn phía.
Rõ ràng đây là trạm gác ngầm của kẻ địch, để phòng bị người khác từ sau lưng ngọn đồi bò lên đánh lén.
Hai gã nam tử mặc quần áo màu xanh nhìn xung quanh vài lần, không thấy có động tĩnh gì, liền nhìn nhau gật gật đầu, quay người chuẩn bị tiếp tục làm nhiệm vụ mai phục.
Mấy tên vệ sĩ Trung Nam Hải bật ô che cho bọn Tô lão gia, còn lại mấy tên thì thăm dò tình hình xung quanh, hoàn toàn không có ý buông lỏng cảnh giác, lên cò súng lục trong tay, bất kì lúc nào cũng có thể bắn ra được. Trong khóa học làm vệ sĩ, bọn họ đã học được việc phải cẩn thận trong bất cứ tình huống nào, bởi vì không cẩn thận sẽ chết, cho nên cẩn thận chính là sinh mạng.
Khi chỉ còn cách xe có cắm cờ đỏ khoảng năm mét, mấy vệ sĩ Trung Nam Hải trong nháy mắt di chuyển khỏi vị trí, che chắn trước mặt bọn Tô lão gia, ánh mắt Sở Thiên cũng trở nên linh hoạt, sắc bén, bởi vì có ba tên phần tử khủng bố đang từ ngoài đường chạy đến, hoảng hốt chạy về phía chiếc xe jeep, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy mấy chục người đang phía sau này.
Chu Long Kiếm thản nhiên nói:
-Xử lý bọn họ!
Hai vệ sĩ Trung Nam Hải lập tức bước về phía trước vài bước, nâng khẩu súng lên, chuẩn bị đi về phía bọn phần tử khủng bố.
Sở Thiên bỗng nhiên ngăn bọn họ lại, giọng điệu bình tĩnh nói:
-Không cần, chắc chắn bọn chúng sẽ chết!
Bầu trời vô cùng âm u, nghênh đón từng trận sấm rền, giống như vô số chỗ bị nổ thủng ra, nước mưa bắt đầu rơi xuống nhanh như ngựa chạy.
Ba tên phần tử khủng bố rất dễ dàng phát hiện ra chiếc xe jeep không đóng cửa kính mà Thiên Dưỡng Sinh đang ngồi kia, vì thế mừng như điên, nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh vẫn đang ngồi ngẩn ngơ trong xe, đầu tiên là giật mình một chút nhưng rồi lập tức không thèm để ý đến nữa, mở cửa xe ra, quát to:
-Mày, con bà nó chứ muốn sống thì cút xuống xe ngay, nếu không ông giết chết mày!
Hai tên phần tử khủng bố vẫn không quên kéo Thiên Dưỡng Sinh ra. Thiên Dưỡng Sinh bị bọn chúng kéo ra, bị nước mưa tầm tã xối lên người, bỗng nhiên tỉnh táo lại, quan trọng hơn là dường như đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó, ánh mắt nhìn quét qua lựu đạn giắt ở trên eo của mấy tên phần tử khủng bố, còn có tay phải cầm súng lục của bọn chúng nữa, bỗng nhiên trên mặt xuất hiện sát khí.
Lúc tên cầm đầu mấy tên khủng bố tiến vào trong xe, bỗng nhiên quay đầu lại nói với hai tên đồng bọn phía sau:
-Giết thằng ngốc đấy đi, không để lại hậu họa!
Hai tên phần tử khủng bố gật gật đầu, cầm khẩu súng, vừa mới xoay người lại.
Mưa bỗng nhiên trở nên to hơn, làm mờ mắt người.
Nhưng hai tên phần tử khủng bố lại nhìn thấy rõ ràng hắc quang lóe lên, cổ bị cứa nhẹ một nhát, đột nhiên cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống ngực, ngay lập tức liền chầm chậm ngã xuống, không hề kêu bất kì tiếng nào cũng không hề giãy dụa, ngay cả hai khẩu súng trong tay cũng không bị rơi xuống.
Ánh đao khẽ lóe lên, đầu người đã rơi xuống đất!
Tên phần tử khủng bố cầm đầu nghe được tiếng vang, quay đầu nhìn lại, cây đao đen sì đúng lúc đưa tới, đơn giản đâm vào cổ họng của hắn, máu tươi chảy xuống theo dòng nước mưa, nhuộm đỏ mặt đất, rồi bắt đầu lan ra bốn phía. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Bọn Tô lão gia đều cảm thấy nghẹt thở, đao đã kề sát cổ họng của phần tử khủng bố, tất cả mọi người đều nhìn thấy lưỡi đao đen sì xuyên qua cổ họng của phần tử khủng bố, nhưng không ai nhìn rõ Thiên Dưỡng Sinh đã đâm vào cổ họng phần tử khủng bố như thế nào.
Hiển nhiên đao pháp của Thiên Dưỡng Sinh đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần. Trong mắt tám người vệ sĩ Nam Trung Hải ánh lên vẻ nóng rực, tán thưởng, tiếc nuối.
Thiên Dưỡng Sinh đi về phía bọn Sở Thiên, bước đi rất chậm, nhưng không hề ngừng lại, cũng không hề quay đầu lại. Anh ta không mang ô, cũng không đội mũ, nước mưa cuối thu chảy dọc theo mặt rồi chảy xuống cổ, trên người anh ta chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh.
Nhưng sống lưng anh ta vẫn thẳng tắp, người như làm từ sắt vậy, nước mưa, giá lạnh, mệt mỏi, kiệt sức, đói khát, tất cả những cảm giác đó không cái gì có thể khiến cho anh ta khuất phục, không gì có thể khiến cho anh ta nhận thua được.
Không có bất cứ việc gì có thể làm anh ta khuất phục!
Sở Thiên đã đoán được đáp án trong lòng Thiên Dưỡng Sinh, cũng đã đoán được kết cục của cuộc đại chiến ba ngày sau đó.