Đô Thị Thiếu Soái

Chương 356 : Tiếng đàn trong mưa

Ngày đăng: 14:58 30/04/20






Cả bầu trời đều âm u. Bọn Sở Thiên đã về đến Hắc Long Tower



Cửa lớn đã được cảnh sát phong tỏa, người của hội Hắc Long cũng không thấy tung tích, những chỗ hẻo lánh được các anh em Soái quâncanh gác nghiêm ngặt. Trạm canh gác công khai và trạm canh gác ngầm đan xen nhau, dù cho Thủ tướng có ra lệnh, thì Phàm Gian vẫn làm việc khá là cẩn thận, cẩn thận mãi mãi không thừa.



Lúc Sở Thiên bước vào đại sảnh, nghĩa trang đã được đóng lại không còn khe hở, bất kể cuộc chiến một sống một còn với Chu Triệu Sâm ra sao, thì việc đào mộ tổ tiên của người khác vẫn là việc đáng coi thường không thèm làm, tất cả ân oán đến lúc chết sẽ được chôn vùi theo.



Đi đến tầng cao nhất, nơi ở của Chu Triệu Sâm, Sở Thiên ngồi ở trên ghế sa lon mềm mại, khóe miệng treo lên một nụ cười, thản nhiên nói:



-Sô pha của Chu Triệu Sâm khá là tốt, bỗng nhiên tôi lại thấy thích nơi này.



Phàm Gian cầm lên chai rượu đỏ mới mở, rót cho Sở Thiên nửa ly, cung kính nói:



-Nếu Thiếu soái thực sự thích nơi này, vậy thì chúng ta ở lại đây lâu dài đi, dù sao thì phong thủy nơi này quả thật cũng không tệ.



Sở Thiên nâng ly rượu đỏ lên, nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài:



-Đừng nói Hắc Long Tower là vận mệnh của Chu Triệu Sâm, mấy nghìn người trong bang đằng đằng sát khí muốn đoạt lại thánh địa này bằng được, cho dù Chu Triệu Sâm có tặng cho tôi ở, tôi cũng không nên ở lại quá lâu, sớm hay muộn Hắc Long Tower cũng bị nhà nước san phẳng. Tôi chiếm Hắc Long Tower chẳng phải là tự mình tìm đến cái chết sao?



Phàm Gian suy nghĩ một chút, gật gật đầu, chần chừ một lát, nói:



-Thiếu soái, trận quyết chiến ba ngày sau có nắm chắc phần thắng không?



Ánh mắt Sở Thiên trở nên thâm thúy, nhấp một ngụm rượu, nói bằng giọng điệu bình tĩnh:



-Trận chiến này hai bên đều ngang ngửa nhau!



Trong lòng Phàm Gian cũng thở dài một tiếng, đúng thật là trận chiến ngang ngửa. Nếu Soái quân thua thì tiền đồ sau này của Soái quân ở kinh thành coi như xong, cũng uổng phí luôn cả tâm huyết của các lão đầu Trung Nam Hải. Nếu hội Hắc Long thua, thì hội Hắc Long không chỉ mất hết mặt mũi, mất đi thánh địa về mặt tinh thần, mà ngay cả địa vị bá chủ cũng bị lay động rất lớn.



Trận chiến này, chỉ được thắng không được phép thua!



Nước mưa táp vào cửa sổ sát mặt đất, thế giới ngoài cửa sổ hoàn toàn mờ mịt.



Bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Sở Thiên quay đầu lại nhìn, Phương Tình đang chậm rãi đi vào, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi. Phàm Gian đứng dậy cầm lấy ly thủy tinh rót cho Phương Tình một ly rượu đỏ rồi lặng lẽ lui ra ngoài tiện tay đóng kín cửa phòng.



Sau khi Phương Tình ngồi xuống, cả người co lại ngồi trong lòng Sở Thiên, thở phì phò nói:



-Mệt chết đi được!



Sở Thiên nâng ly rượu đỏ lên, đưa đến bên miệng cô, cười nói:



-Có tám mươi người cho em sai bảo, em còn mệt mỏi gần chết ư?



Sau khi Phương Tình uống xong hai ngụm rượu đỏ, cả người trở nên có tinh thần hơn, than thở nói:



-Hắc Long Tower không khác gì một kho dữ liệu, đủ loại tường lửa, chỗ nào cũng đặt mật mã, muốn phục chế lại những tài liệu kia, nói dễ hơn làm đấy. Hơn nữa hội Hắc Long biết chúng ta muốn lấy bản chính tư liệu của bọn chúng, thông qua hình thức mạng lưới liên lạc ở những nơi khác, cắt bỏ và phá hủy liên tục.


Bởi vì đôi vợ chồng già cũng đã nghe thấy những tiếng hô đồng thanh ở sau lưng:



-Không được động đậy!



Bà cụ hơi quay đầu lại, lập tức cười khổ, hai gã mặc trang phục nữ giới dẫn đầu hơn mười tên nam tử đang chĩa thẳng súng vào bọn họ. Trong nội tâm bà hoàn toàn hiểu rõ, nếu bây giờ giết chết Sa Cầm Tú, thì trên người mình và ông cụ chắc chắn sẽ lĩnh hơn chục viên đạn vào người ngay, những người này đều là những chiến sĩ chuyên chiến đấu trong rừng, tài bắn súng không phải chính xác bình thường đâu.



Xem ra, vụ ám sát hôm nay lại thất bại rồi! Trong lòng bà lão thở dài một cái!



Hai bên giằng co, tuy gió lạnh không ngừng thổi vào "Bát Vương Phủ", nhưng bọn họ đều cảm thấy mồ hôi đang chảy trên đầu.



- Haiz!!!



Một tiếng than nhẹ vang lên, mang theo vào phần bất đắc dĩ:



-Mưa to gió lớn thế này, ngồi một chỗ mà thưởng thức một chén rượu mạnh không tốt hơn sao? Việc gì phải chém chém giết giết chứ!



Sa Cầm Tú và bà cụ ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười, trong lòng cũng thở phào một hơi.



Ông cụ và hơn chục tên nam tử không hề quay đầu lại, chỉ sợ sơ ý là sẽ mất mạng ngay.



Một lát sau, có người đi đến giữa bọn họ, thản nhiên nói:



-Đều bỏ vũ khí xuống đi!



Sa Cẩm Tú phất tay, giọng điệu bình tĩnh nói:



-Tất cả lui ra xuống đi!



Hơn chục tên nam tử khẽ gật đầu, lập tức lui ra xuống, quay trở về vị trí lúc đầu.



Hai gã mặc trang phục nữ giới tách ra đứng hai bên, tay vẫn cầm chắc súng lục, phòng ngừa phát sinh biến cố khác.



Bà cụ cũng thu lại dây thép, vỗ vỗ bả vai ông cụ, thản nhiên nói:



-Thu đao lại đi, có Thiếu soái ở, sẽ không xảy ra việc gì đâu.



Ông cụ thu lại bảo đao, hơi xoay người lại liền nhìn thấy nụ cười phóng khoáng thản nhiên của Sở Thiên, còn có vẻ mặt lạnh lùng của Phong Vô Tình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Sở Thiên liếc mắt nhìn vài lần, giọng điệu bình tĩnh nói:



-Dương Phi Dương, Kiều Ấn, các ngươi tại sao lại không ở trong nhà mà nghỉ ngơi, mưa to gió lớn thế này lại chạy đến đây, còn giả dạng thành cặp vợ chồng già nữa, không sợ gây phiên toái cho hội Hắc Long sao?



Kiều Ấn không trả lời Sở Thiên, liếc mắt nhìn vài lần rồi cầm đao đi ra ngoài cửa.



Dương Phi Dương kéo khăn trùm đầu xuống, lộ ra dung nhan say lòng người, quyến rũ cười khẽ một tiếng, tới gần Sở Thiên.