Đô Thị Thiếu Soái

Chương 359 : Đêm Trước Ngày Quyết Chiến

Ngày đăng: 14:58 30/04/20


Mưa cuối cùng cũng không đến bảy mươi hai giờ, đêm trước ngày quyết đấu thật thần kỳ đã tạnh hẳn.Nhưng gió lạnh vẫn còn thổi rất mạnh, chúng thổi vút qua người đau như dao cắt. Người kinh thành đều không ai bảo ai lặng lẽ mặc thêm xiêm y.Tô lão gia đứng trên Yến Khách Đường quan sát lá cây rụng đầy mặt đất, khẽ thở dài:

- Sắp có tuyết rồi!Tô Xán ngẩng đầu nhìn cây hòe cổ thụ thưa thớt lá, dùng tay chắn hướng gió để xem gió mạnh đến đâu, gật gật đầu: 

- Gió đã mang hơi lạnh thấu xương. Tuyết năm nay dường như đến sớm hơn mọi năm.Tô lão gia nở nụ cười hiền hậu, đôi mắt sâu thăm thẳm, nói:

- Hy vọng tâm nguyện của ta cũng được hoàn thành sớm!Tô Xán chần chừ một lát, cuối cùng cũng đành mở miệng hỏi: 

- Cha, về cuộc chiến ngày mai, có phải trong lòng người đã có đáp án rồi không?Tô lão gia không trả lời, đến bên gốc hòe, cúi xuống nhặt một chiếc lá cây, nói:

- Nhìn lá biết thu! Dưới ánh tà dương, trên miền hoang thảo, sư tử và hươu sao đang rượt đuổi. Sư tử thất bại thì chỉ mất một bữa ăn thôi. Hươu sao mà thất bại sẽ phải mất mạng. Con nói xem, kẻ nào mới phải dốc hết sức chạy cho nhanh?

Tô Xán không chút ngần ngại, thản nhiên nói: 

- Hươu!

Rồi lập tức bừng tỉnh ngộ, gật đầu: 

- Tô Xán hiểu rồi ạ!Tô lão gia tay cầm chiếc lá, đôi mắt sáng tinh anh, quay đầu nói với Tô Xán: 

- Sau trận chiến này, Chu Long Kiếm nhất định sẽ đạp trên đám hài cốt của hội Hắc Long mà lên ngôi, con sẽ lên thay vị trí hiện nay của ông ta. Vì thế, con phải nhanh chóng chuyển đổi trọng tâm công việc. Giờ đã là lúc cần chuẩn bị chu đáo, đừng đợi đến lúc kinh thành loạn lạc, đến lúc đó con sẽ không thể khống chế nổi nữa, như vậy sẽ bị người đời cười chê.Tô Xán gật gật đầu, chậm rãi nói: 

- Tô Xán đã bắt đầu chuẩn bị, nhưng con vẫn muốn thỉnh giáo cha, có phương pháp nào hữu hiệu hơn không?Tô lão gia đạp trên đám lá khô, khiến chúng kêu lên sột soạt, rồi bình tĩnh nói ra sáu chữ:

- Thời loạn pháp càng phải nghiêm!Tô Xán đanh mặt lại. Ông hoàn toàn hiểu ý nghĩa của sáu chữ đó. Điều đó có nghĩa là “Giết không tha!”Gió lạnh thổi qua, cuốn tung đám lá khô trên mặt đất, cũng làm lá trên đầu họ rụng xuống.Sống rực rỡ như hoa mùa hạ, chết thanh thản như lá mùa thu.Tại biệt thự nhà họ Chu, đèn sáng như sao.Chu Long Kiếm chắp tay sau lưng, lặng lẽ ngắm nhìn kinh thành. Mãi lâu sau, ông ta mới khẽ mỉm cười: 

- Thần Châu, nghe nói bên ngoài đang cá cược rất rôm rả? Mua Sở Thiên thắng đã có bao nhiêu người rồi?Lý Thần Châu khẽ cười, cung kính trả lời: 

- Tất cả xã hội đen và dân thường đều không cho là Sở Thiên sẽ thắng, đều cho rằng Soái quân ngông cuồng, trận này Soái quân chắc chắn thua. Vì vậy, tỉ lệ cược hiện này đã là một ăn mười rồi. - Hả? Một ăn mười?
- Hôm nay em rất đẹp!Nếu là lúc trước, khi Hà Ngạo Vi nghe được những lời này từ Sở Thiên, cô ta hẳn đã nhào tới. Nhưng Hà Đại Đảm đứng ngay bên cạnh, cô ta đành cố giữ bình tĩnh, khẽ cười dịu dàng, nói:

- Cảm ơn Thiếu soái đã khen ngợi. Đây là lần đầu tiên anh đã khen thật lòng!Hà Đại Đảm nhìn Sở Thiên và Hà Ngạo Vi đứng cạnh gốc mai, thấy bức tranh này vô cùng tươi đẹp, thầm nghĩ: Nếu Sở Thiên làm con rể nhà họ Hà thì tốt biết mấy, họ Hà sẽ vĩnh viễn không bao giờ bại lụy. Tiếc thay, hiện nay toàn bộ giới quan lại quyền quý kinh thành đều đã biết Sở Thiên sắp làm con rể nhà họ Tô rồi.

Sở Thiên và Hà Ngạo Vi hàn huyên xong, liền hướng Hà Đại Đảm đi tới.Hà Đại Đảm đợi Sở Thiên đi đến trước mặt, mở miệng thăm hỏi trước:

- Thiếu soái, đêm nay sao còn có rảnh rỗi thế này? Mai là ngày trọng đại, quyết chiến định Càn Khôn. Địa vị của Soái quân tại kinh thành sẽ hoàn toàn được củng cố, sau này còn có ai có thể ngăn cản được Thiếu soái nữa?- Soái quân dẫu lớn đến đâu cũng không thể lớn hơn Thiên triều. Sở Thiên dẫu ghê gớm đến đâu cũng không thể hơn được trung ương.

Sở Thiên khẽ mỉm cười, bình thản đáp: 

- Soái quân luôn là cây súng trong tay Đảng. Sở Thiên luôn là quân cờ được Đảng điều khiển.Ánh mắt Hà Đại Đảm lộ vẻ tán thành, không khỏi vỗ vỗ vai Sở Thiên, nói: 

- Giờ tôi mới hiểu vì sao các lão đầu Trung Nam Hải đều âm thầm giúp đỡ Soái quân. Ngoài trí tuệ hơn người, quan trọng hơn là Thiếu soái đã biết chọn lựa vị trí cho mình.Sở Thiên không ngạc nhiên hay hoan hỉ, cũng không siểm nịnh hay phản đối, đáp:

-    Cảm ơn chú Hà đã khen ngợi!Hà Đại Đảm lại bẻ cành khô, mỉm cười nói:

- Sau ngày mai, Thiếu soái đã gần như là bá chủ xã hội đen phương Bắc rồi.Sở Thiên thở dài, nhàn nhạt nói: 

- Chú Hà, chú đang cười cháu phải không? Trận chiến ngày mai, nếu có kẻ không ngã xuống, thắng thua không thể được phân định. Huống hồ, cho dù Soái quân thắng, cũng chưa chắc đã được ăn quả chiến thắng.Hà Đại Đảm cúi người, nhặt bông hoa mai rụng, thở dài nói: 

- Nước chảy thành sông, gió thổi hoa rơi.Sở Thiên gật gật đầu, nói thẳng ý đồ hắn đến đây:

- Vì vậy, Sở Thiên muốn mượn quân của chú Hà.Hà Đại Đảm cười rất tự nhiên, nhưng bất chợt dừng lại.Đôi mắt như mặt trời mùa hè chói lọi của ông ta bất ngờ phóng ra một tia sáng sắc bén như dao.Gió thu hiu hắt, luồn lách trong đám hoa mai.Núi Phượng Hoàng tương truyền là nơi có chim phượng sống, tọa lạc tại ngoại ô phía Bắc kinh thành. Ngọn núi cao nhất có độ cao tám trăm tám mươi mét so với mực nước biển, là nơi cao nhất của thủ đô. Vạn Lý Trường Thành chạy qua đỉnh núi này, tạo thành một cảnh quan độc đáo có hình thù như rồng bay phượng múa.

Nếu trèo tới được đỉnh cao nhất, phóng mắt nhìn ra xa sẽ thấy núi Bạch Dương, núi Công Kê đều nằm phục dưới chân, ví như “Con cháu đầy đàn, trùng trùng điệp điệp”. Nhìn phía Vạn Lý Trường Thành, sóng bạc lấp lánh đai ngọc tung bay, non xanh nước biếc như tranh họa đồ, hoa cỏ xanh rì trải dài trăm dặm, mây khói điểm tô trên nền xanh, tất cả đều nằm trong tầm mắt.Tương truyền, vào đời Minh, có một vị tướng đóng quân tại nơi này, lúc kinh thành rơi vào tay giặc cũng không chịu đầu hàng. Sau này, vị ấy đại chiến với quân Thanh mà chết. Chiến trường cổ xưa nay đã đi vào lịch sử, nhưng tiếng đao thương đụng nhau chan chát, tiếng ngựa chồm ngựa hí dường như vẫn ám ảnh trong tâm chí người kinh thành.Nhưng ngày hôm nay, chắc chắn không còn nhiều người nhớ lại.Tuy rằng không ít quan lại quyền quý kinh thành biết tới trận quyết chiến hôm nay, nhưng vì có các bậc lãnh đạo cao là Tổng lý Hoa và Tô lão gia tới chứng kiến nên chẳng mấy ai dám tới núi Phượng Hoàng để góp vui, xem trận chiến đỉnh cao của hai đại bang phái xã hội đen kinh thành. Họ chỉ dám la cà các sòng bạc sang trọng đợi kết quả trận quyết chiến, đợi xem tiền của mình bị vứt qua cửa sổ hay đẻ ra một món lợi kếch sù.

Trong số đó, kẻ háo hức nhất là Đường Thiên Ngạo, thu được những ba trăm triệu. Về phía gã mà nói, ba trăm triệu này rơi vào túi chỉ vẻn vẹn trong 30 phút, trên đời này có ai kiếm tiền nhanh được bằng kẻ ăn chơi trác táng như gã không?Đường Thiên ngạo đương nhiên không có hai tỷ mốt tiền vốn, vì gã chưa từng nghĩ Sở Thiên sẽ thắng.Trên đỉnh núi Phượng Hoàng có một bãi đất trống. Giữa bãi đất ấy có một cây đại cổ thụ. Dưới gốc cây, lá rụng thành một thảm dày. Sở Thiên bọn họ tới đầu tiên. Khi bước chân lên đỉnh núi, trên đỉnh núi còn chưa có ai. Sở Thiên khẽ phất tay, tất cả mọi người đều ngồi xuống ghế đá ngoài đình Lục Giác mà quên cả phủi lá rụng trên ghế.Vị trí trong đình Lục Giác được dành cho Tô lão gia bọn họ.Mảnh đất trống dưới cây cổ thụ sẽ là chiến trường huyết chiến giữa Thiên Dưỡng Sinh và Liễu Xuyên Phong.