Đô Thị Thiếu Soái

Chương 358 : Bị phục kích

Ngày đăng: 14:58 30/04/20


Các cô gái Sa Cầm Tú rất nhanh biến mất trong cơn mưa mờ mịt. Nhưng Sở Thiên không có lập tức rời đi, ngược lại ngồi xuống, vuốt bầu rượu ấm áp, sau đó rót đầy vào trong chén, ngửa cổ uống cạn chén rượu nồng. Trong cái khí trời ác liệt này, không ai có thể vui cho được.Sở Thiên uống được ba chén, Phong Vô Tình đi lên trước vài bước, bình tĩnh nói:

- Tôi muốn giết Nặc Đính!Sở Thiên đặt chén rượu xuống, ngẩng đầu nhìn Phong Vô Tình, thản nhiên nói:

- Có thể!Phong Vô Tình gật đầu cảm kích, ánh mắt lóe ra sát khí, nói:

- Nếu không tự tay giết lão ta, sẽ không trừ được bóng ma trong lòng tôi.

Thần tình Sở Thiên vẫn không dao động, bình tĩnh như nước, nói:

- Nếu hai ngày sau, chúng ta còn sống, em sẽ cho anh đi Tam Giác Vàng.Phong Vô Tình trở nên thận trọng, nhớ ra điều gì, mở miệng:

- Kỳ thật trong chúng ta người thân thủ nhất trác tuyệt nhất chính là Cô Kiếm, tôi hoàn toàn tin tưởng anh ấy có thể đối kháng Liễu Xuyên Phong, Thiếu soái vì sao không để anh ấy thử sức?

Sở Thiên nâng chén rượu lên, nhẹ nhàng thở dài, nói:

- Thân thủ của Cô Kiếm đúng là tốt nhất, nhưng bây giờ anh ấy bị thua mà vẫn không hiểu tại sao, trong nội tâm tồn tại một bóng ma, cho nên nếu gặp cao thủ như Liễu Xuyên Phong, em cũng chẳng có mấy tin tưởng. Cũng như thế, trong lòng Cô Kiếm cũng không có mấy nắm chắc.

Phong Vô Tình bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu, cao thủ so chiêu, sai một ly đi ngàn dặm, huống chi ai cũng không được phép thua trận chiến này.

Sở Thiên đứng dậy, nâng chén để trên bàn, chậm rãi nói:

- Đi thôi, chúng ta trở về!

Phong Vô Tình đi theo sau Sở Thiên, tay trái bật ra chiếc ô lớn che cho Sở Thiên. Hạt mưa không ngừng rơi xuống bắn tung tóe, sau đó nhỏ thành từng giọt rơi mới rơi xuống đất.Sau khi bọn Sở Thiên lên xe rời đi, Dương Phi Dương đi ra từ một góc phố, sâu kín nhìn vài lần, lập tức quay đầu thở dài, bình tĩnh nói:

- Thiếu chủ, xem ra Sở Thiên cũng không có nắm chắc thắng hội Hắc Long, chúng ta bây giờ giết Sở Thiên, hay là trợ giúp Sở Thiên?

Từ phía sau Dương Phi Dương xuất hiện một người trẻ tuổi, trên mặt hiện ra vẻ âm tàn, lạnh lùng nói:

- Thôi đi, để hắn tự sinh tự diệt, nếu như Sở Thiên thua trận quyết chiến này, Chu Triệu Sâm nhất định sẽ không để hắn sống, chúng ta không cần phải tự mình động thủ!Người trẻ tuổi trong mắt bắn ra tia oán độc, oán hận nói:

- Tiểu tử vô tri, cũng dám đối nghịch với ta, thật sự là không biết sống chết.Dương Phi Dương nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt hiện ra vài phần tình cảm phức tạp.Bỗng nhiên, phía sau lưng có tiếng động, bọn Dương Phi Dương giật mình, quay đầu nhìn lại, thấy một ông lão cầm túi rác trong tay đang lục thùng rác, lúc này mới yên tâm một chút. Người trẻ tuổi lại quét mắt hai mắt, tay phải giơ lên, hai thanh đoản đao nháy mắt đâm vào cổ ông lão, ông lão chỉ kịp kêu hai tiếng liền gục xuống trên mặt đất.Dương Phi Dương sửng sốt, không hiểu nhìn người trẻ tuổi.Người trẻ tuổi phủi tay, thản nhiên nói:

- Ông ta có thể đã nhìn thấy chúng ta!

Dương Phi Dương ngậm miệng, trong mắt có một tia không đành lòng, còn có một tia bất mãn.

- Dương Phi Dương, em rất bất mãn cách làm của tôi? Cùng Sở Thiên tiếp xúc vài ngày liền trở nên có sự cảm thông?

Người trẻ tuổi mang trên mặt vẻ uy nghiêm, còn có vẻ châm chọc:

- Đừng quên, máu tươi trên tay em dính còn nhiều hơn tôi!Người trẻ tuổi sau khi nói xong liền vênh váo tự đắc rời đi, Dương Phi Dương tựa vào góc tường, trên mặt có vẻ rất bất đắc dĩ.
- Thiếu soái yên tâm, em lập tức sắp xếp người đi làm!*

Bỗng nhiên, Sở Thiên nhớ tới bức họa "Mona Lisa" *trên vách tường của Cục phó Cổ trên mặt hiện lên sự vui vẻ, nói:*

- Phàm Gian, cho người trực tiếp điều tra về bức họa "Mona Lisa" trên vách tường văn phòng Cục phó Cổ.

Phàm Gian hơi kinh ngạc, nhưng không nói gì thêm, lĩnh mệnh đi ra ngoài sắp xếp.

Sở Thiên nhìn Phàm Gian rời đi, tán dương cười cười, có một mưu sĩ thật là tốt, có thể cho mình thanh nhàn không ít.Mưa nhẹ nhàng gõ cửa sổ sát sàn, bóng đêm mịt mờ, khiến người hết sức mệt mỏi. Sở Thiên lại muốn nhìn Thiên Dưỡng Sinh một chút, vì thế nói với Phong Vô Tình, Nhiếp Vô Danh, Lão Yêu và Cô Kiếm cùng nhau đi tới. Một lát sau, hành lang đã đứng đầy người, đều đang chờ đợi Sở Thiên.Mấy người Sở Thiên đứng ở tầng mười, cuối tầng mười là một căn phòng bí mật rộng tới ba trăm met vuông. Thiên Dưỡng Sinh đã ở trong đó gần ba mươi tiếng rồi, anh ta đi vào cầm theo mười mấy cái bánh mỳ và một thùng nước đá lớn, cũng không ai biết anh ta làm gì trong đó, bởi vì Sở Thiên sớm đã hạ lệnh, không ai có thể quấy nhiễu Thiên Dưỡng Sinh.

Bóng đêm thâm trầm, đèn sáng như sao, đất trời hòa ái trong yên lặng, không có tai hoạ, không có máu tanh, cũng không có tiếng động.

Sở Thiên nhẹ nhàng mở cánh cửa chính của mật thất, bỗng nhiên vang lên một tiếng động kỳ quái, đơn điệu, ngắn ngủi, bén nhọn, đáng sợ, một tiếng tiếp theo một tiếng, như xa như gần vang lên không ngừng.Sở Thiên trong lòng hơi động, biết đây là tiếng rút đao.

Ánh mắt bọn Sở Thiên dần thích ứng với bóng đêm, dựa vào ánh phản quang, nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh nắm chặt chuôi đao tối đen. Anh ta cúi đầu nhìn mình thanh đao trong tay, cảm thấy mình như dần dung hợp vào bóng tối, chìm vào vỏ đao đồ sơn.

- Giết!*

Thiên Dưỡng Sinh đơn giản rút đao ra!

Trong thanh âm bén nhọn ngắn ngủi, mang theo một loại lực lượng không ai nói ra nổi thành lời, bất kể ai nghe thấy loại âm thanh này đều có cảm giác cổ họng khô rát, tim đập nhanh hơn, dạ dày co rút lại, tâm thần khó bình tĩnh, ngay cả đám Sở Thiên cũng bị ảnh hưởng.

Sở Thiên nhìn bóng lưng Thiên Dưỡng Sinh, rất bình tĩnh nói:*

- Bao nhiêu lần?

Thiên Dưỡng Sinh không chút do dự, mở miệng trả lời:*

- Chín ngàn bảy trăm bốn mươi bảy lần.

Đây là số lần Thiên Dưỡng Sinh rút đao, nhưng chỉ là con số của hôm nay.

Thiên Dưỡng Sinh xoay người lại, khóe miệng nở nụ cười, thản nhiên nói:*

- Đói bụng quá!Sở Thiên mỉm cười, tay phải vung lên, Lão Yêu bật đèn trong phòng lên, toàn bộ căn phòng trở nên sáng hăn, Phong Vô Tình tiến lên trước vài bước, cầm hộp đồ ăn đặt trên mặt bàn, mở nắp ra.

Sáu món ăn rất tinh xảo, vẫn còn nóng hổi, còn có mấy chiếc bánh bao nhỏ, một nồi cơm tẻ, một bình rượu Trúc Diệp Thanh tinh khiết và thơm ngào ngạt.

Thiên Dưỡng Sinh không chút khách khí ngồi xuống, cắn bánh bao. Tất cả mọi người phát hiện, rút đao chín ngàn bảy trăm bốn mươi bảy lần nhưng tay vẫn rất vững vàng, vẫn rất có lực, không có chút nào run rẩy và đung đưa.

Giờ phút này, không ai còn lo lắng quyết chiến trên Phượng Hoàng Sơn.