Đô Thị Thiếu Soái

Chương 373 :

Ngày đăng: 14:58 30/04/20




Trời vào thu, đêm đã khuya



Trước cửa tòa nhà Thanh Tùng chỉ có một ngọn đèn.



Thi thể và nửa trái táo đã bị kéo đi. Sàn nhà cũng đã được lau sạch sẽ. Con dao gọt hoa quả được đặt lại vị trí cũ. Táo được mua thêm để lấp đầy những chỗ trống trên đĩa hoa quả. Rèm cửa được kéo lên. Thanh treo rèm cũng được phủ bụi khiến rèm cửa trông như chưa từng bị kéo xuống.



Sở Thiên đợi Phàm Gian đặt máy nghe trộm xong, liền dẫn bọn chị Mị ra khỏi Lâm gia, vào xe Audi đợi khi trời sáng.



Sở Thiên không dám chắc, không thể khẳng định Lâm Ngọc Thanh sẽ phối hợp với hắn hay không. Nhưng sự việc đã đến nước này, chỉ có thể đánh cược một ván.



Đêm tối, chờ đợi trong đêm tối là điều khiến người ta mệt mỏi nhất, tựa như một con dao cùn từ từ cứa vào da thịt.



Một phía của tòa nhà Thanh Tùng là con đường vô tận. Phía bên này của tòa nhà cũng là bóng đêm trùng trùng.



Ngọn đèn kia dường như là viên ngọc trai trong sáng, thứ ấm áp duy nhất trong bóng tối mịt mùng.



Trời rồi cũng sáng. Cả thành phố bỗng như được tưới thêm sinh khí.



Lâm Ngọc Đình tỉnh dậy, khóe mắt còn vương lệ. Ký ức về chuyện tối qua vẫn còn như in trong đầu cô. Sợ hãi và đau khổ lại ập đến, cô bé vội hét lên sợ hãi:



- Sở Thiên, Sở Thiên, anh ở đâu?



Lâm Ngọc Thanh vội đẩy cửa chạy vào. Cố gắng giữ bình tĩnh, ông tới bên cạnh con gái, cười hỏi:



- Đình Nhi, con sao thế? Gặp ác mộng phải không? Sao mơ thấy ác mộng mà còn gọi tên Sở Thiên? Định bỏ rơi cha con rồi hả?



Trên xe Audi, Sở Thiên nhẹ nhõm thở phào. Trên mặt chị Mị cũng phảng phất nụ cười.



Lâm Ngọc Đình nhìn cha cô bình thản tươi cười, còn nói với cô bằng giọng điệu trêu đùa thì không khỏi sửng sốt. Nằm mơ? Chẳng lẽ tối hôm qua chỉ là một cơn mộng?



Lâm Ngọc Đình bỗng nhiên thấy vui vẻ hẳn lên. Cô lăn người ngồi dậy, xỏ vội đôi dép đi trong nhà, phóng ra phòng khách như một con báo. Lâm Ngọc Thanh khẽ thở dài một tiếng, cố nở nụ cười bước theo sau, gọi với theo hỏi, giọng quan tâm:



- Đình Nhi, Đình Nhi! Ăn mặc phong phanh như vậy mà chạy lung tung sao được. Cảm lạnh thì sao con?



Lâm Ngọc Đình không để ý tới cha, xông ra phòng khách, quan sát thật kỹ lưỡng. Phòng khách chẳng có ai, không có vết máu. Táo và dao gọt hoa quả đều vẫn bày trên bàn. Rèm cửa đang mở. Nhìn bụi trên thanh treo rèm cửa, chắc rèm chưa từng bị thả xuống bao giờ. Lâm Ngọc Đình đi đến bên bàn trà, cầm táo và dao gọt hoa quả lên xem, hoàn toàn giống với chi tiết trong giấc mơ.



Chẳng lẽ tối qua là mơ thật? Lâm Ngọc Đình lắc lắc đầu. Nhưng sao cảnh tượng trong giấc mơ này chân thật quá!



Lâm Ngọc Đình chạy quanh bàn trà như con quay, trong lòng vô cùng hy vọng, hỏi Lâm Ngọc Thanh:



- Cha, tối qua cha có thả rèm cửa xuống không? Nhân chứng của cha có tới đây không? Sở Thiên có tới đây không?



Lâm Ngọc Thanh cau mày, giả bộ khó hiểu, hỏi lại:



- Rèm? Nhân chứng? Sở Thiên à? Tối hôm qua không có ai tới đây cả. Cô nhóc ạ, con bị sốt rồi à? Lẽ nào tối qua ngủ quá sớm nên con bị mê muội rồi?



Gương mặt Lâm Ngọc Đình đã có nụ cười. Không giấu được hưng phấn, cô nói:



- Đúng ạ! Đúng ạ! Con ngủ lú lẫn rồi.



Lâm Ngọc Thanh đi tới vỗ vỗ vai con gái, xót xa nói:



- Được rồi, con gái, thôi đừng nghịch ngợm nữa, mau đi đánh răng rửa mặt đi, sau đó thu dọn đồ đạc. Chiều nay, chúng ta đi ăn bò viên Khách Gia, ăn xong rồi cha sẽ đưa con về trường.



Lúc này, Lâm Ngọc Đình đã hoàn toàn tin chuyện giết người tối qua chỉ là mơ. Trong lòng sung sướng như vừa trải qua được kiếp nạn, cô bé vui vẻ nhảy nhót, miệng lắp bắt hô to:



- Hay quá! Vạn tuế! Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!



Lâm Ngọc Đình đã chứng thực tính chân thực của buổi tối qua. Cô bé đã tìm cho mình một điểm đỡ tinh thần. Huống chi, ở sâu trong tiềm thức, cô rất hy vọng mình đã không giết người. Vì thế, cô đã dễ dàng tin lời cha cô nói. Cơn mộng, tất cả chỉ là một cơn ác mộng.



Khóe miệng Lâm Ngọc Thanh ẩn chứa nỗi đau khổ khó diễn tả bằng lời.



Chị Mị cười nhân từ, dịu dàng nói:



- Em trai, kế hoạch của Phàm Gian đã có hiệu quả rồi. Sau này khi gặp mặt, em không được to tiếng với chú ấy, kẻo cô nhóc Lâm sẽ tìm ra sơ hở.



Sở Thiên gật gật đầu, vươn vai, thản nhiên nói:



- Chị yên tâm, em biết chừng mực, càng huống hồ chú Lâm cũng đã phối hợp với chúng ta. Điều đó có nghĩa rằng bất kể như thế nào chú ấy cũng sẽ không để lộ bí mật. Bởi vì điều đó sẽ hoàn toàn hủy diệt Lâm nha đầu.



Niềm hy vọng sau khi đã phải đau khổ khiến người ta vô cùng sung sướng. Nhưng tuyệt vọng sau khi đã hy vọng là một nỗi đau tan nát cõi lòng.



Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Phàm Gian, bình thản nói:



- Phàm Gian, về biệt thự Tiềm Long trước đi.



Sau đó, dường như nhớ tới điều gì, hắn quay sang nói với chị Mị:



- Chị, hai giờ nữa, chị gọi điện thoại hỏi thăm chú Lâm và Lâm nha đầu. Nếu có thể, chị mời họ ăn trưa. Dù sao chúng ta cũng cần phải gia tăng niềm tin cho cô bé.



Chị Mị là một người thông minh sắc sảo, khẽ cười nói:



- Được, chị sẽ nói là em trai chị tối qua chơi ném tuyết mệt quá, không nhấc nổi chân lên nữa.



Sở Thiên gật gật đầu, ôm chầm lấy chị Mị, thơm nhẹ lên má chị, trong lòng không khỏi thở dài. Tuy rằng tâm bệnh của Lâm Ngọc Đình đã chữa được, nhưng Lâm Ngọc Thanh lại phải mất ăn mất ngủ rồi. Với nguyên tắc và tính cách của chú ấy, vì con gái mà phải làm tổn hại đến "Vương pháp" trong lòng, thế nào chú ấy cũng sẽ có những hành động mà không ai lường trước được.
Đứng ở cửa sổ, Sở Thiên nhìn thấy rõ chủ nhân của chiếc xe. Đó là chiếc xe chuyên dụng của Chu Long Kiếm. Vì thế, hắn quay lại nói với Phương Tình bằng nụ cười méo mó, bất đắc dĩ:



- E rằng quốc gia không chỉ điều động quân đội, thậm chí còn muốn thử xem lưỡi dao hắc ám là Soái quân này có hữu ích hay không nữa. Ôi trời! Đúng là không có ngày nào được yên tĩnh.



Phương Tình hơi hơi sửng sốt. Tiêu diệt phần tử khủng bố còn phải nhờ đến Soái quân ư?



Sở Thiên chậm rãi tiến ra cửa, khẽ thở dài. Hắn đã tưởng tượng ra cảnh cáo già Chu Long Kiếm vỗ vỗ vai hắn, bề ngoài thơn thớt nói cười, hoặc hùng hồn nói: Thiếu soái, giờ là lúc tận trung vì nước rồi đó!



Trong thư phòng, nửa ấm trà, một chiếc đèn con.



Sở Thiên và Chu Long Kiếm ngồi đối diện nhau trên ghế gỗ mun.



- Thiếu soái, giờ là lúc tận trung vì nước!



Chu Long Kiếm nâng ly trà nóng bỏng lên, vẻ mặt nghiêm trang nghiêm nghị nói:



- Đây là lúc quốc gia cần tới lực lượng non nớt của cậu.



Đôi mắt Sở Thiên sâu thẳm, ngón tay khẽ vờn lá trà, nói:



- Bộ trưởng Chu, xin cứ nói!



Ánh mắt Chu Long Kiếm khẽ sáng lên, chậm rãi nói:



- Tối qua, Nhà khách Điếu Ngư Đài bị phần tử khủng bố tập kích. Ba mươi hai người chết, mười một người bị thương. Ngay cả bố vợ tương lai của cậu cũng bị nổ nát tay phải, đang phải nằm viện cấp cứu.



Cơ mặt Sở Thiên hơi co rút. Thật không ngờ Tô Xán lại bị thương nặng như vậy. Không khỏi phẫn nộ, hắn đứng phắt dậy:



- Bọn Đột Đột đáng phải chết.



Khóe miệng Chu Long Kiếm khẽ nhếch cười, hiển nhiên rất hài lòng với sự phẫn nộ của Sở Thiên, ông ta nói thêm:



- Có lẽ Tô gia còn chưa báo cho cậu biết. Dù sao đây cũng là một sự kiện có ảnh hưởng rất xấu, cần phải bảo mật. Giờ tôi cho cậu biết là vì quốc gia tín nhiệm cậu.



Quốc gia! Hàm nghĩa của hai chữ "Quốc gia" này cũng thật dễ đánh lừa người. Sở Thiên cười cay đắng trong lòng, nhưng cũng không thể nào phản bác được.



Sở Thiên đứng dậy, chén trà đặt trong lòng bàn tay, tựa lưng vào cửa sổ, nói:



- Bộ trưởng Chu, giao tình của chúng ta rất sâu đậm, không cần phải lòng vòng nữa, cứ nói thẳng cho Sở Thiên biết, cần phải làm gì để báo đáp quốc gia. Nếu Sở Thiên có thể làm được, Sở Thiên nhất định sẽ dốc hết sức ra làm. Nếu Sở Thiên không làm nổi, Sở Thiên cũng sẽ liều tính mạng để hoàn thành.



Bên ngoài cửa sổ là một vạt cỏ hoang khô héo. Gió lạnh vờn thổi chúng làm gợn lên từng đợt như sóng nước chập chùng.



Chu Long Kiếm cũng đứng dậy, tay chắp sau lưng, tới bên Sở Thiên, ngước mắt nhìn bầu trời, ánh mắt xa xôi, điềm đạm nói:



- Quốc gia muốn đặt trọng trách tiêu diệt tổ chức Đột Đột lên vai cậu. Điều này có nghĩa là: Bắt đầu từ hôm nay, cậu có thể tự do điều phối lực lượng chống khủng bố.



Sở Thiên không khỏi thầm thán phục những lão hồ ly này. Rõ ràng đem nhiệm vụ gian nan và nguy hiểm vứt cho người khác, vậy mà vẫn muốn cho người đó nghĩ rằng đã gặp may, muốn cho hắn nghĩ rằng tự do điều động lực lượng chống khủng bố một điều vinh hạnh đến cỡ nào.



Sở Thiên hắt chén trà qua cửa sổ. Từng giọt nước trà bị gió lạnh thổi tản ra trên không trung, sau đó rơi xuống đất. Hắn thản nhiên đáp:



- Bộ trưởng Chu, tôi biết tôi không thể cự tuyệt. E rằng đây vừa là quốc gia muốn kiểm tra năng lực của tôi cũng vừa là giá trị tất yếu cho sự tồn tại của Soái quân. Vì Tô gia, vì huynh đệ của tôi, tôi chấp nhận nhiệm vụ gian khổ này.



Chu Long Kiếm biến sắc mặt, nhưng ông ta ngẩng đầu cười lớn ngay sau đó. Ông ta nói:



- Thiếu soái quả nhiên rất thông minh, Long Kiếm ta cũng đỡ phải giở võ mồm khuyên bảo.



- Được, giờ tôi tiếp nhận sự kiện tối qua. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn



Sở Thiên hít một hơi dài, nói rành mạch và kiên định:



- Tôi muốn được toàn quyền phụ trách!



Chu Long Kiếm gật gật đầu. Tuy rằng ông ta không dám chắc mười phần, nhưng thấy Sở Thiên khá nhiệt tình nên tận đáy lòng khen ngợi cậu ấy.



Hai người ngồi đối mặt, lẳng lặng uống xong nửa ấm trà. Từ lúc bước vào cửa cho tới giờ, Chu Long Kiếm không hỏi nửa lời về chuyện của Lâm Ngọc Thanh. Sở Thiên cũng không chủ động nhắc tới. Với năng lực của Chu Long Kiếm, muốn biết chuyện xảy ra tối qua tại khách sạn Hòa Bình dễ như trở bàn tay.



Sau khi ấm trà đã cạn, Chu Long Kiếm đứng lên, khẽ thở dài:



- Thiếu soái, lão phu cũng phải về xử lý vài việc vặt. Hai sự kiện lớn đã được giải quyết xong trong hôm nay, lòng ta thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Ngày mai Thần Châu sẽ trở lại văn phòng. Có việc gì Thiếu soái cứ tới tìm cậu ta. Bây giờ, cậu chính là ân nhân của cậu ấy đấy.



Sở Thiên gật gật đầu, hắn đã hiểu ý của Chu Long Kiếm. Lý Thần Châu ngày mai trở về, có nghĩa là mối nguy hại Chu Triệu Sâm đã được giải trừ. Hơn nữa, bằng chứng cũng đã không bị rơi vào tay Lâm Ngọc Thanh. Đây chắc là một trong hai sự kiện trên.



Sở Thiên tiễn Chu Long Kiếm ra tới cửa lớn, chờ ông ta rời đi rồi mới khẽ thở dài. Còn chưa được ngủ đã lại phải nhận thêm một nhiệm vụ không đâu vào đâu. Hắn đúng là bi thảm như bị chui đầu vào cái cốc trên bàn vậy. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Đứng trên góc độ suy xét của chính phủ, dùng Soái quân đối phó với phần tử khủng bố chỉ có bách lợi vô nhất hại.



Phương Tình đi tới, nhìn giấy thông hành của trung tâm chống khủng bố trên tay Sở Thiên, cô cười buồn, nói:



- Thiếu soái, xem ra chúng ta thật sự không được yên tĩnh rồi, vừa mới tiêu hóa xong hội Hắc Long, giờ lại phải đối phó với phần tử khủng bố. Cần biết rằng, Nặc Đính có lực lượng vũ trang ba nghìn người.



Sở Thiên thở dài bất đắc dĩ. Tiếng thở dài tan đi trong gió. Hắn nói:



- Tận trung vì nước!