Đô Thị Thiếu Soái

Chương 374 :

Ngày đăng: 14:58 30/04/20




Tô Gia, lầu chính Phúc Thái được canh phòng nghiêm ngặt.



Sở Thiên được Tô Dung Dung dẫn đường, xuyên qua nhiều tầng bảo vệ mới vào tới được lầu chính.



Tô lão gia đang ngồi nghiên cứu thế cờ trên sofa tại phòng khách, nhìn thấy Sở Thiên đi vào, vội vẫy tay gọi hắn lại gần, chỉ vào tàn binh tàn tướng trên bàn cờ nói:



- Hiện tại, hai bên đang rơi vào thế sinh tử tồn vong. Cháu có cách giải không?



Sở Thiên xem xét kỹ lưỡng. Quân đen: Song tốt đã nhập cung chuẩn bị bắt tướng, xe như cung đã căng dây, chỉ còn đợi bắn ra. Bên quân đỏ: Mãnh tướng nhiều như mây, xe pháo binh thèm thuồng nhìn doanh trại địch, lại có lợi thế đi trước, đang ở thế ép quân. Tình thế vô cùng hiểm ác.



Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:



- Lão gia lại kiểm tra tiểu tử rồi. Thế này gọi là thế Khóa Hải Chinh Đông, bộ bộ vi doanh, bộ bộ sát cơ. Xác suất cờ hòa là chín mươi phần trăm. Xác suất thắng của bên Đen và Đỏ đều là năm phần trăm. Còn kết cục ra sao, phải xem là ai đang cầm quân.



Tô lão gia cười sang sảng, vỗ vỗ vai Sở Thiên, tán dương nói:



- Ngay đến cả thế cờ tàn này cũng bị Thiếu soái nằm rõ như lòng bàn tay. Lão phu hoàn toàn yên tâm! Chúc Thiếu soái vượt biển chinh đông, kỳ khai đắc thắng, làm vẻ vang cho Thiên triều.



Sở Thiên biết Tô lão gia gửi gắm hy vọng lớn vào mình. Hội Hắc Long tuy đã bị Soái quân tiêu diệt, nhưng trên lập trường của đất nước, đơn thuần chỉ là một lần xếp lại bài của Xã hội đen, không lợi lộc gì nhiều cho quốc gia. Còn việc đối phó với tổ chức Đột Đột là lần đầu tiên chính phủ Thiên triều thử uy lực của Soái quân. Nếu thắng, sẽ có được nguồn tư bản chính trị hùng hậu của Soái quân. Nếu thua, cũng chẳng sao, chính phủ không hề bị tổn thất gì cả.



Tô lão gia phất tay, chậm rãi nói:



- Dung Dung, đưa Sở Thiên đi gặp cha cháu đi.



Tô Dung Dung ngoan ngoãn gật đầu, kéo Sở Thiên đi lên lầu. Cho tới giờ, khóe mắt nàng vẫn còn đỏ. Thần sắc cũng hơi mỏi mệt. Có thể nhận ra rằng, khi biết Tô Xán bị thương, cô hẳn là đã khóc rất nhiều.



Tới tầng ba, trong căn phòng ngủ năm mươi mét vuông, Sở Thiên nhìn thấy Tô Xán đang xem phim bằng máy chiếu, tay phải bị băng bó kín mít. Lâm Nguyệt Như xinh đẹp hào phóng, đang ngồi bên cạnh tỉ mỉ chăm sóc ông, dùng đôi tay ngọc ngà xoa bóp cánh tay bị thương của Tô Xán, luôn miệng khẽ hỏi, làm hết bổn phận của một người vợ hiền dịu.



Lâm Nguyệt Như nhìn thấy Sở Thiên và con gái tiến vào, vội đứng dậy chào hỏi:



- Sở Thiên, cháu đến rồi hả?



Sở Thiên gật đầu, cử chỉ tự nhiên nhưng đúng mực, nói:



- Cháu nghe nói chú Tô bị trọng thương, muốn tới đây thăm chú.



Tô Xán nở nụ cười xán lạn, trấn an mọi người, nói:



- Sở Thiên, ngồi đi! Chú không sao, tay phải đã được nối lại rồi. Hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, phỏng chừng mấy tháng sau lại là một trang hảo hán.



Lâm Nguyệt Như thuần thục gọt một quả tuyết lê, rồi sắt miếng, sau đó đưa từng miếng tới bên miệng Tô Xán, trách:



- Lại còn hảo hán! Bác sĩ đã nói rồi, anh bị thương khá nghiêm trọng, tuần hoàn máu chậm, yêu cầu em ngày nào cũng phải xoa bóp cánh tay. Chưa đầy một năm, anh không được tùy ý cử động, nếu không để lại di chứng thì phiền.



Sở Thiên tiến lên trước xem xét vết thương của Tô Xán, khẽ mỉm cười, đặt tay phải lên cánh tay ông, sau đó vận nội lực. Nháy mắt, một luồng khí nhẹ nhàng và ấm áp chạy trong cánh tay Tô Xán, không ngừng chảy về phía miệng của vết thương, khiến máu của ông không ngừng sôi lên.



Tô Xán ngạc nhiên cảm nhận được cánh tay của mình ngứa ngáy, chỗ miệng vết thương lại như có kiến bò, kiến cắn.



Nhưng cái ngứa đó lại rất dễ chịu. Một lát sau, bàn tay vốn trắng bệch của ông trở nên hồng hào. Sở Thiên rút tay phải lại, khẽ thở hơi ra. Phải tiêu hao một nửa chân khí mới có thể thông được mạch, vết thương này quả rất nghiêm trọng.



Lâm Nguyệt Như nhìn chằm chằm vào miệng vết thương của Tô Xán, lại nhìn Sở Thiên. Không thể tin nổi, những tình tiết chỉ có trong TV giờ lại đang xảy ra ngay trước mắt bà. Không khỏi tò mò, bà nhẹ nhàng tiến đến, lay lay ngón tay Tô Xán, cảm nhận được ngón tay đó hơi hơi có phản ứng mới tin rằng những điều trước mắt đều là thật.



Lâm Nguyệt Như vui sướng vô cùng, phấn khích nói:



- Sở Thiên, cháu biết khí công?



Sở Thiên do dự một lát vì không biết phải giải thích thế nào. Vì thế, hắn khiêm tốn thú nhận, thản nhiên nói:



- Hình như biết chút ít.



Lâm Nguyệt Như nhảy tưng tưng lên như trẻ con, vỗ vỗ tay, nói:



- Hay quá, Sở Thiên! Hôm nào cháu chữa giúp cho cô của ta đi. Cô ấy bị liệt nửa cánh tay phải, giờ đang ngày càng nghiêm trọng. Vết thương của chú Tô Xán còn có chuyển biến tốt như vậy, ta tin rằng chữa liệt nửa người cũng không khó.



Sở Thiên hơi hối hận vì đã nhận là biết khí công. Thời buổi này, đúng là không được nói dối. Nhưng giờ cũng không tiện chối, hắn đành bất đắc dĩ nói:



- Vâng, để hôm nào có cơ hội, Sở Thiên sẽ cố thử xem sao.



- Mẹ, trên người Sở Thiên vốn đã bị thương rồi!



Tô Dung Dung nghĩ đến vết thương trên cánh tay trái của Sở Thiên, lại thấy hắn hơi mệt mỏi, bất bình nói:



- Anh ấy thông kinh mạch cho cha đã mất không ít sức lực, mẹ còn nghĩ tới cánh tay liệt một nửa của bà Lan nữa.



Tô Xán khẽ cảm động, hoá ra Sở Thiên cũng đang bị thương. Vậy mà hắn còn chịu tiêu hao khí lực vì mình. Thật đúng là một người trẻ tuổi mà phúc hậu. Lão gia quả đã không chọn lầm người, tìm cho ta một chàng rể văn võ song toàn. Xem ra, đợi Dung Dung tốt nghiệp xong, phải khẩn trương cho hai đứa thành hôn, tránh bị con gái nhà khác cướp mất.



Lâm Nguyệt Như cũng kinh ngạc, nhìn Sở Thiên dò xét, hỏi:



- Sở Thiên, cháu cũng bị thương à? Có nặng hay không?



Sở Thiên đương nhiên không thể nói cho cô ấy biết trên tay hắn có "Tam đao lục động". Như vậy cô ấy sẽ phát khiếp lên mất. Vì vậy, hắn nói lảng sang chuyện khác, cười cười nói:



- Cô ạ, không sao! Nếu cơm tối mà thịnh soạn một chút, cháu nghĩ là cháu và chú sẽ hồi phục rất nhanh.



Lâm Nguyệt Như yên tâm mỉm cười. Vết thương của Tô Xán có chuyển biến tốt khiến tâm tình của bà ấy vui vẻ vô cùng. Vì thế, bà đứng dậy, vỗ vỗ tay, nói:



- Được, cô sẽ cho người chuẩn bị món ngon ngay. Tối nay sẽ dành hết cho hai người bồi bổ



.



Lâm Nguyệt Như khoan khoái đi ra cửa, lúc đến cạnh cửa, vẫn không quên quay đầu lại nói:



- Sở Thiên, nhớ nhé! Khi nào có thời gian nhớ chữa cánh tay bị liệt cho bà Lan - bà của Dung Dung. Cô tin chắc bà sẽ rất vui.



Sở Thiên hơi xấu hổ, nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu. Sở Thiên không thể ngờ rằng, một lời hứa không chủ đích của hắn lại có tác dụng vô cùng quan trọng trong tương lai, giúp cho sự nghiệp xưng bá Xã hội đen của hắn có thêm nhiều màu sắc.



Bữa tối hôm đó quả thật rất thịnh soạn, sơn hào hải vị không thiếu thứ gì. Sự nhiệt tình của Lâm Nguyệt Như càng khiến cho Sở Thiên khó tiêu. Bà không ngừng nhắc Sở Thiên ăn. Nếu không vì Tô lão gia cũng có mặt, phỏng chừng Lâm Nguyệt Như đã gắp hết thức ăn trên bàn nhồi cho Sở Thiên.



Cơm nước xong xuôi, Tô Dung Dung đích thân tiễn Sở Thiên ra ngoài. Hai người ôm nhau ở cửa thật lâu không nỡ rời ra.
Sở Thiên khẽ gật đầu, tới bên cạnh anh Thành vỗ vỗ vai, nói:



- Anh Thành, em sẽ yêu cầu Phàm Gian chọn vài huynh đệ cho anh. Nhớ kỹ, thủ đoạn có thể ý sử dụng tùy ý, nhưng tuyệt đối không được làm chết người. Như vậy, cả em và Đội trưởng Lý đều không gánh nổi trách nhiệm.



Anh Thành cười mỉa, gật đầu, vỗ ngực nói:



- Thiếu soái cứ yên tâm. Việc thẩm vấn phạm nhân, tôi đã luyện tới mức lư hỏa thuần thanh rồi. Lột da, đổ thủy ngân, gậy gọt người, thứ nào cũng tinh thông cả, đã đạt tới danh hiệu chiến binh "Bất chiến khuất nhân".



"Ọc, Ọc!"



Nữ cảnh sát lại nôn ra một trận, mặt mày xanh lét.



Sở Thiên không đợi anh Thành nói hết liền bỏ ra ngoài. Chính hắn phải khi nghe nhiều những chuyện này cũng cảm thấy lạnh sởn da gà. Anh Thành thấy Sở Thiên bỏ đi, buổi thẩm vấn hôm nay cũng đã hoàn thành, vội lật đật chạy theo.



Lý Thần Châu thấy Sở Thiên bọn họ rời đi thì cũng phất tay, lệnh cho đặc vụ đem phần tử khủng bố áp tải đi. Giờ anh ta phải khẩn trương xin chỉ thị của Chu Long Kiếm, tăng thêm nhân sự lùng sục tung tích bọn "Rắn Đuôi Chuông". Dù sao, chùa miếu trong thủ đô nhiều như vậy, lại phức tạp nhạy cảm như vậy.



Sắc trời đã tối, đèn hoa rực rỡ khoe vẻ phồn hoa của thủ đô.



Xe Audi bắt đầu nổ máy, chậm rãi khởi động. Khi chạy được khoảng vài trăm mét, Sở Thiên bỗng mở miệng nói:



- Anh Thành, giờ em giao cho anh một nhiệm vụ sống chết cũng phải giữ bí mật. Hơn nữa, em chỉ nói một lần. Anh phải nghe cho thật kỹ.



Anh Thành đang nhếch miệng cười, lập tức trở nên nghiêm chỉnh, cung kính đáp:



- Thiếu soái cứ ra lệnh.



Sở Thiên đóng cửa sổ xe, giọng điệu bình thản nói:



- Ngày mai, anh sẽ vào trung tâm chống khủng bố để thẩm vấn tội phạm. Vì tham gia thẩm vấn đều là những anh em thân tín của Soái quân nên anh phải tìm cơ hội tốt, thẩm vấn Maria cho em. Cô ta là nhân vật số hai của tổ chức Đột Đột, nắm giữ mạch máu kinh tế của tổ chức này.



Sở Thiên ngừng lại vài giây, tiếp tục bổ sung:



- Nghe nói, sở dĩ Nặc Đính tổ chức nhiều cuộc tấn công khủng bố như vậy là vì muốn chính phủ Thiên triều phóng thích Maria, vì hơn một nửa số tiền của Nặc Đình đều nằm trong ngân hàng Thụy Sĩ, mà mật mã lại nằm trong tay Maria, khiến lão ta không có tiền để mua thuốc phiện nữa.



Mắt anh Thành sáng lên, dường như đã biết Sở Thiên định nói gì, vì thế anh ta nói:



- Có phải là Thiếu soái muốn tôi moi mật mã trong miệng Maria, sau đó chúng ta lấy số tiền này ra để xây dựng?



Sở Thiên khẽ mỉm cười, anh Thành này quả là người thông minh.



Nhưng hắn vẫn nghiêm sắc mặt, nói:



- Về phần lấy tiền ra để làm gì, anh đừng suy đoán quá nhiều. Nhiệm vụ của anh là tìm ra mật mã, rõ chưa?



Anh Thành rụt cổ lại, vội vàng gật đầu, đáp:



- Hiểu, hiểu!



Anh ta vốn có nỗi sợ hãi bẩm sinh đối với Sở Thiên.



Sở Thiên rất hài lòng với thái độ đó của anh Thành, cười cười nói:



- Tình hình Thượng Hải hiện nay thế nào?



Sở Thiên sở dĩ hỏi anh Thành vấn đề này, là vì anh Thành là người thường xuyên lang thang ngoài đường trêu ghẹo "gái nhà lành", dễ dàng tìm hiểu tình hình dư luận tại Thượng Hải, cũng lại càng dễ thu thập được những tin "giang hồ đồn đại" có thực.



Anh Thành liếc mắt nhìn Sở Thiên, sợ hãi nói:



- Anh không nói có được không? Dù sao cũng chỉ là những lời vô chứng cớ, sợ nói ra trái với quy định của bang. Phải biết rằng, trong các quy định của bang do Đường chủ Đặng chế định ra, có một quy định là: Kẻ bịa đặt vu cáo hãm hại huynh đệ, chặt nửa đốt ngón tay út.



Sở Thiên thầm khen, chẳng ngờ Đặng Siêu chấp pháp nghiêm ngặt. Ngay cả anh Thành cũng phải sợ. Xem ra, giao Thượng Hải cho ông ta đóng giữ là hoàn toàn chính xác. Hắn liền nói với anh Thành:



- Yên tâm, đây là em yêu cầu anh nói, không trái với bang quy. Hơn nữa, tin hay không tin đều do em. Anh đừng lôi thôi nữa.



Anh Thành hít sâu một hơi, sau đó gãi đầu, cố gắng lắm mới thốt ra được một câu ngạn ngữ đã bị sửa chữa:



- Trên núi không có hổ, Hoàng hầu cũng xưng vương.



Sở Thiên sờ sờ mũi, vỗ đốp vào đầu anh Thành, nói:



- Hoàng Thiên Hùng thì bảo là Hoàng Thiên Hùng, lại còn nói là Hoàng hầu nữa.



Anh Thành hơi giật mình, chẳng ngờ Sở Thiên lại nắm rõ tình hình như vậy, lập tức cũng không dám giấu giếm, nói:



- Hiện tại, toàn bộ Thượng Hải, chỉ có Đường chủ Đặng là còn được Hoàng Thiên Hùng nể mặt, còn thì chẳng ai coi ra gì, vì trên tay anh ta giờ có hơn ngàn người.



Sở Thiên gật gật đầu, hơi ngạc nhiên, mở miệng hỏi:



- Lúc trước, khi Soái quân chinh phạt Giang Chiết, để lại Thượng Hải cũng chỉ hơn bảy trăm huynh đệ. Thế lực của hai bên tương đương. Sao Hoàng Thiên Hùng lại có thể phát triển nhanh như vậy?



Anh Thành bỗng trở nên phẫn nộ, thiếu chút nữa đã mở miệng chửi, suy nghĩ một lát, ghìm được tức giận, nói:



- Hoàng Thiên Hùng chơi trò "Bán hàng đa cấp", thu được năm người thì được làm nhóm trưởng, được hai mươi người thì được làm tiểu đội trưởng, được năm mươi người có thể được làm đại đội trưởng. Vì thế, chưa đầy nửa năm, anh ta đã có trên ngàn người.



Sở Thiên ngẩng đầu nhìn anh Thành, cười nói:



- Vậy sao anh không học anh ta. Với sự vô liêm sỉ của anh, hẳn sẽ không kém Đường chủ Hoàng.



Anh Thành xấu hổ cười cười, ngượng ngùng nói:



- Thực ra, anh cũng đã làm thử vài ngày. Đúng lúc đó có chiếu phim "Vương Triều Ung Chính". Anh thấy Niên Canh Nghiêu chết thảm như vậy, lập tức dừng lại, thầm nghĩ: Cả Thượng Hải đều đã là thiên hạ của Soái quân, mình thu nhận nhiều người như vậy để làm gì chứ? Như vậy chẳng phải sẽ khiến Thiếu soái không yên tâm sao?



Vẻ mặt Sở Thiên trở nên nghiêm túc, không khỏi thở dài, nói:



- Anh Thành, anh quả không phải là kẻ ngốc!