Đô Thị Thiếu Soái

Chương 378 :

Ngày đăng: 14:58 30/04/20




Sở Thiên sờ lên mũi, hai cái má lúm đồng tiền làm mê lòng người hiện ra, ánh mắt đặt trên mặt người đưa ra vấn đề, xa xăm.



Sở Thiên bình tĩnh trả lời:



- Cảm ơn học trưởng đưa ra câu hỏi, tôi nghĩ phải đáp rằng, quân đội đúng là nơi kỉ luật nghiêm minh, nhưng điều này cùng với việc phát triển cá tính không hề mâu thuẫn, ngược lại lại càng dễ tạo nên con người có cá tính rõ ràng, không lẽ học trưởng nghĩ, Tổng lý Châu cùng với mười đại nguyên soái, mười đại tướng quân đều không có cá tính sao?



Toàn bộ giảng đường im lặng tới mức cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.



Một lát sau, Đường Thương Hùng dẫn đầu bọn họ vỗ tay, nhiệt liệt mà điên cuồng, lập tức toàn bộ giảng đường vỗ tay như sấm.



Đến năm thầy giáo giám khảo cũng đồng loạt tán dương gật đầu.



Câu trả lời này tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, trả lời vô cùng khéo léo, dùng cá thể rõ ràng thay cho chỉnh thể, hỏi lại còn làm cho không ai có thể cãi lại, ai cũng không thể phủ nhận lão Mao bọn họ không có cá tính, dù sao phong cách của bọn họ người đời đều biết, chủ yếu chính là, ở Thiên triều ai dám phủ nhận lão nhân gia bọn họ?



Vì thế, việc chịu trách nhiệm đốt rơm rạ này là nằm trong tay học viện.



Làm người chủ trì Đới Mộng Nghiêu tuyên bố chịu trách nhiệm sau khi quản lí học viện, Tô Dung Dung giống như chim nhỏ trở về tổ, nhào vào lòng Sở Thiên, mặt lộ vẻ vui sướng cảm kích, dịu dàng nói :



- Em biết ngay anh nhất định sẽ tới, không thể tưởng được còn đến đúng giờ như thế, giúp em một việc lớn.



Sở Thiên cảm thấy được tình cảm dịu dàng của Tô Dung Dung, nhẹ nhàng nói:



- Ưu khuyết điểm tương hỗ đúng không, ai bảo anh đến rồi muộn nào?



Ánh mắt Liễu Yên có phần ảm đảm, nhưng vẫn đi tới, thản nhiên nói:



- Sở Thiên, cảm ơn anh.



Sở Thiên ôm Tô Dung Dung, nhìn Liễu Yên gật đầu thể hiện thiện ý, nói:



- Liễu Yên, đã lâu không gặp, vẫn xinh đẹp như vậy.



Khóe miệng Liễu Yên nở một nụ cười, tuy cô biết rằng Sở Thiên khen tặng rất nhiều đều xuất phát từ sự lịch sự, nhưng trong lòng không kìm được vui sướng.



Đường Thương Hùng vuốt bụng, đi tới cười nói:


Sở Thiên gật đầu, hiểu được áp lực của Lý Thần Châu, Hongkong Macao, Đài Loan chính trị ổn định, có ảnh hưởng lớn đối với phương châm chính sách quốc gia, mà một số đoàn thể dân gian lại nổi hết với tác dụng hết sức quan trọng. Chính phủ Thiên triềuước gì từng đoàn thể dân gian đều trở về nói tốt cho chính phủ, dùng cái này để thu mua lòng người. Nếu bởi vì hệ thống tôn giáo rắc rối, không có ai chịu gánh nặng này sinh ra do con người làm ra khuyết điểm



Sở Thiên để điện thoại xuống, đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt dừng ở trên người ngồi ở góc bàn khách.



Trên chiếc bàn nhỏ, có hai người đang ngồi, "Tàn đao" và Đường Thiên Ngạo!



"Tàn đao" lạnh như băng, và Đường Thiên Ngạo tiều tụy.



Trên bàn bày biện thêm vài món ăn nóng, còn có hai chén cơm.



"Tàn đao" chính là đang dùng cơm. Ăn một miếng cơm, thêm một ngụm đồ ăn, ăn rất chậm rãi.



Bởi vì anh ta chỉ có thể dùng một bàn tay. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL



Tay trái của anh ta cầm đao, bất kể lúc đang làm gì cũng chưa bao giờ buông thanh đao này.



Sở Thiên biết "Tàn đao" là người của Chu Long Kiếm, nhưng hắn bất kể như thế nào cũng không nghĩ đến, một "Tàn đao" ác nghiệt hung hãn lại ngồi cùng một bàn với Đường Thiên Ngạo, trong lòng hắn hiện lên một ý nghĩ. Chẳng lẽ Đường gia cũng muốn hợp tác với Chu Long Kiếm?



Nhưng Sở Thiên rất dễ dàng phát hiện ra, hai người bọn họ tuyệt đối không thể hợp tác, rõ ràng nhất chính là, trên bàn không có rượu, nếu hai người thật sự có hợp tác gì, bất kể là như thế nào, chung quy cũng đến uống chút rượu ăn mừng. Quan trọng hơn là, ánh mắt của Đường Thiên Ngạo mang theo tia oán độc, nhìn chằm chằm "Tàn Đao", mà người trong lòng đang khoái trá chắc là sẽ không có loại cảm xúc này.



Sở Thiên một lần nữa ngồi xuống chỗ, mặt cười tươi cùng bọn Đường Thương Hùng trò chuyện vui vẻ, ánh mắt lại vô tình liếc về phía bọn Đường Thiên Ngạo, nghĩ đến Soái quân tương lai khai chiến với Đường Môn, hắn đối với người của Đường gia cũng lưu ý nhiều hơn.



Không đến mười lăm phút, ba người đi vào cửa, đi phía trước là mấy người trung niên bình thường, vẻ mặt khiêm cung, đi theo phía là hai người trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ, hai mắt sáng ngời, nện bước mạnh mẽ đầy uy lực, trên mặt lộ vẻ thường gặp của kẻ lông bông thịnh khí.



Người trung niên sau khi cẩn thận nhìn chung quanh đại sảnh, lập tức đi về phía bọn Đường Thiên Ngạo.



Những người khác đi tới đi lui, "Tàn đao" không chú ý, thậm chí rất ít ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên.



Những người khác bất kể là đang làm chuyện gì, giống như đều không quan hệ gì với anh ta.



Nhưng người trung niên này vừa đến, anh ta liền buông đũa xuống, gật đầu ra hiệu cho người trung niên ngồi xuống.



Đường Thiên Ngạo bản mặt tiều tụy, sau khi thấy người trung niên, mừng rỡ như điên không thể hình dung được.