Đô Thị Thiếu Soái
Chương 379 :
Ngày đăng: 14:58 30/04/20
Người trung niên sau khi ngồi xuống, vỗ vai Đường Thiên Ngạo, muốn chấn an gã nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Sau khi người trung niên nhìn kỹ Tàn đao, ánh mắt cuối cùng dừng ở cánh tay trái bất động, còn có cái thanh đoạn đao kia như ẩn như hiện, khóe miệng hơi hơi giật nhẹ, giọng điệu bình tĩnh hỏi:
- Tại hạ là Tổng quản Đường gia Đường Sơn Phong, thiếu gia của chúng tôi nợ các hạ một tỷ tư tiền cá độ?
Tàn đao không có chút biểu tình trả lời:
- Bây giờ là một tỷ ba.
Trong thẻ ngân hàng của Đường Thiên Ngạo có ba trăm triệu, trả lại Tàn đao hai trăm triệu tiền vốn, Đường Thiên Ngạo quả thật chỉ thiếu một tỷ ba.
Đường Sơn Phong khẽ nhúc nhích, đó là người không chiếm đoạt cái lợi của người khác cũng không chịu ăn thiệt, nhất định là nhân vật cực kỳ lợi hại, nếu không với võ công Đường Thiên Ngạo cho dù có chút kém cỏi nhưng vẫn còn đầy người ám khí độc ác, làm sao không giết nổi anh ta mà ngược lại lại bị phản công khống chế?
Đang lúc Đường Sơn Phong trầm tư, phía sau hai gã trẻ tuổi lại tỏ vẻ mặt giận dữ, người có thói quen thịnh khí bất luận đi đến nơi nào chúng cũng sinh ra cảm giác mình tài trí hơn người, bọn họ cũng không phải là ngoại lệ.
Người trẻ tuổi đứng bên trái Đường Sơn Phong sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm Tàn đao lạnh lùng nói:
- Mày là ai? Thật to gan, dám giam giữ thiếu gia của chúng tao, còn dám giết người của Đường gia, có phải là chán sống rồi hay không?
Tàn đao không buồn nhìn gã, đưa mạnh tay phải, cần lấy chiếc đũa vùi đầu vào ăn cơm, sau đó lại ăn đồ ăn, cuối cùng cũng lạnh như băng trả lời:
- Tiền đến, người đi. Tiền không đến, người không thể đi!
Người trẻ tuổi chạm tay phải vào bên sườn phải, như muốn rút đao.
Đường Sơn Phong ấn người kia xuống, để cho gã không động thủ được, bây giờ không phải là thời điểm động thủ, vì thế cười nói:
- Thủ hạ của tôi nói ra lời đụng chạm, mong người anh em đây đừng phiền lòng.
Mặt Tàn đao vẫn y như cũ, không hề có bất kỳ biểu hiện nào, anh ta từ trước đến nay không có hứng thú với những lời nói khách sáo.
Đường Sơn Phong không chịu được liền đứng dậy, rút từ trong ngực ra tấm thẻ, chậm rãi nói:
- Chủ nhân của chúng tôi nói, nếu các hạ đồng ý kết giao, trong thẻ này có hai trăm triệu, mời bằng hữu vui lòng nhận cho.
Đây là Đường gia muốn dùng ba trăm triệu để giải quyết việc Đường Thiên Ngạo gây họa. Đổi thành người khác, có lẽ sẽ phải suy xét xuất phát thế lực của Đường gia, yên phận nhận lại hai trăm triệu, mà không vọng tưởng ai cũng sẽ vì một tỷ tư mà nhận phải họa sát thân.
Nhưng mà, anh ta không phải người khác, anh ta là Tàn đao. Tàn đao không đạt được mục đích thì tuyệt đối không bỏ qua.
Tàn đao chậm rãi để đũa xuống, lạnh lùng nhìn cái thẻ ngân hàng trên bàn, gằn từng tiếng nói :
- Một tỷ ba.
Con số này không chỉ biểu thị lập trường của anh ta mà còn biểu thị ý không sợ Đường gia của anh ta, cũng không muốn kết giao với Đường gia.
Ngón tay Đường Sơn Phong khẽ run run, đó là phẫn nộ và đấu tranh để lấy lại bình tĩnh.
Vừa rồi khi bọn họ mặt dối mặt, ông ta rất muốn ra lệnh đánh nát mũi Tàn đao, sau đó chọc mù con mắt lạnh băng của anh ta.
Tốc độ quyền đầu tiên của ông ta giống như là thiên lôi đánh chớp nhoáng, gió thổi mạnh qua khe hở, hơn nữa lực ra quyền có thể đánh bại một con dã lang, bất kể khi nào đều tự tin có thể hạ gục đối thủ trước mặt.
- Rượu là rượu ngon, nhưng tôi từ trước tới nay chỉ uống rượu của bằng hữu, rượu của Đường gia, Sở Thiên thực sự uống không nổi, cho nên chỉ có thể trả lại cho Tổng quản Đường thôi.
Sở Thiên sau khi nói xong, liền trở nên lạnh nhạt đem chén rượu bằng bạc đưa trả lại tay Đường Sơn Phong, rượu trong chén lúc đầu trong nháy mắt đã ít hơn phân nửa, trên mặt đất lại chẳng còn chút nào, anh Thành lại sửng sốt : Chẳng lẽ thiếu soái mới là cao thủ ma thuật?
Đường Sơn Phong tiếp nhận chén rượu, trong lòng chấn động kinh sợ, bởi vì chén rượu đã bị mình bóp nghiến đã khôi phục nguyên dạng, cho nên trong chén rượu nhìn như ít hơn phân nửa, chính mình dùng hai tay nâng chén bóp nghiến, Sở Thiên lại dùng một tay làm cho chiếc chén trở lại như cũ, thực lực chênh lệch khá xa.
Đường Thiên Ngạo vẻ mặt như cũ vô cùng phẫn nộ, ánh mắt dương như có thể bắn ra lửa, quát:
- Sở Thiên, có bản lĩnh thì giết tao luôn đi, ông đây ai cũng phục, đến cái kẻ đần độn kia cũng phục, lại cố tình không sợ mày, Đường môn sớm hay muộn cũng rơi vào tay Soái quân giết chó gà cũng không tha các ngươi.
Kẻ đần độn ở trong miệng Đường Thiên Ngạo, tự nhiên chính là chỉ Tàn đao, toàn thân lạnh như băng quả thật không khác gì người chết.
Trên mặt Sở Thiên không hề phẫn nộ, khóe môi nhếch lên không được coi là đang tươi cười, cũng không quay đầu lại hướng ra ngoài cửa, những lời mắng chửi của Đường Thiên Ngạo hoàn toàn không thể nghe thấy được.
Mệnh lệnh của hắn đã xuất đi, Đường Thiên Ngạo chính là người chết, đấu với một người chết có gì hay ho đâu?
Đường Sơn Phong âm thầm tức giận, Đường Thiên Ngạo thật là kẻ bất tài chỉ biết kiêu ngạo, lần này tới thủ đô, không chỉ khiến Đường gia thua một tỷ tử, còn đắc tội với không ít người ở thủ đô, hiện tại lại tự đưa mình vào cảnh sinh tồn tử vong, thật sự đúng là một kẻ ăn hại, đến một phần mười cha gã cũng không bằng.
Trong lòng mắng thì mắng , nhưng Đường Sơn Phong đi vào thủ đô, là phải đem Đường Thiên Ngạo an toàn trở về, cái gọi là ăn lộc người, việc trung quân, bản thân tuyệt đối không thể đến Đường Thiên Ngạo mất mạng ở thủ đô, suy nghĩ một lát, đột ngột hô lên:
- Thiếu soái.
Sở Thiên lần này dừng bước, xoay đầu lại, muốn xem Đường Sơn Phong định giở mấy trò lừa bịp gì đây.
Đường Sơn Phong bỗng nhiên quỳ xuống, rút ra đoản đao, buồn bã nói :
- Thiếu soái, Đường thiếu gia đã mạo phạm thiên uy, thực là bất kính, nhưng Đường Sơn Phong nguyện chịu phạt thay cậu ấy, xin Thiếu soái ân chuẩn thành ý của Đường Sơn Phong, chờ sau khi tôi đưa Đường thiếu gia trở về, nhất định sẽ cho người mang cái đầu của Đường Sơn Phong này tới trước mặt thiếu soái để đền tội.
Đường Sơn Phong sợ Sở Thiên không đồng ts, vừa dứt lời liền vung đao chặt đứt đầu ngón tay, máu tươi bắn tung tóe trên mặt đất, mồ hôi trên mặt to như hạt đậu.
Mấy người bọn Tô Dung Dung hơi nhắm mắt, không đành lòng nhìn cảnh máu tanh trước mắt.
Sở Thiên không thế không thừa nhận, Đường Sơn Phong là một trung thần, nhưng ông ta là trung thần của Đường gia, cũng chính là kẻ thù kiên định của Soái quân. Đổi lại là kẻ khác, Sở Thiên có lẽ sẽ tha cho một con đường sống, để cho hai người bọn họ rời đi, dù sao bây giờ cũng không phải lúc trở mặt hoàn toàn với Đường gia, nhưng với Đường Sơn Phong, lại là không thể nào.
Sở Thiên vẻ mặt kiên nghị nhìn Đường Sơn Phong, trong lòng có chủ ý, thản nhiên nói:
- Đường Sơn Phong, xem ra ông trọng tình nghĩa, tôi để cho Đường Thiên Ngạo sống thêm hai ngày nữa, hai ngày sau, tôi nhất định phải lấy mạng gã. Ông hãy an bài hậu sự cho gã đi.
Sở Thiên nói xong, liền đạp cửa ra ngoài, ghi lại vẻ mặt phức tạp của Đường Sơn Phong và sự thảm thương của Đường Thiên Ngạo.
Đường Thiên Ngạo không những không cảm kích Đường Sơn Phong vì mình mà làm chặt đứt ngón tay, còn thô bạo trách móc hắn:
- Tổng quản Đường, ông ta có phải là kẻ ngu dốt không vậy, ngươi cầu xin Sở Thiên cái gì chứ? Ông thực sự nghĩ rằng Sở Thiên dám giết tôi sao, ông thực sự nghĩ hắn bây giờ dám đắc tội với Đường gia sao?
Đường Sơn Phong không nói gì, nhặt ngón tay lên, nhịn đau đi ra ngoài cửa, trong lòng hung hăng mắng:
- Tiểu tử vô tri.
Tàn đao lại vẫn đang dùng cơm. Tay trái ấn vào một đoạn đao, tay phải và một miếng cơm, rồi gắp một miếng thức ăn.