Đô Thị Thiếu Soái

Chương 380 :

Ngày đăng: 14:58 30/04/20




Sở Thiên đưa Tô Dung Dung về trường, trên đường vườn trường đã thưa thớt bóng người.



Bởi vì bọn Liễu Yên đều ở đây, Sở Thiên cũng không tiện triền miên với Tô Dung Dung, vẫy tay tạm biệt nhau ngay tại vườn trường.



Đưa mắt nhìn bọn họ an toàn đi vào ký túc xã nữ, Sở Thiên lưu luyến quay người lên xe, văn eo bẻ cổ nghiêng dựa vào chỗ ngồi, nhẹ nhàng hừ hừ hát "Thuyền đánh cá hát muộn"



Không hiểu vì sao, hắn luôn hoài niệm về Bàn Đại Hải quá cố, có lẽ hắn đáng được đối thủ tôn trọng.



Anh Thành đợi Sở Thiên hừ xong, mới mở miệng sợ thiên hạ bất loạn:



- Thiếu soái, Đường Thiên Ngạo kiêu ngạo như vậy, có cần đem người tới bắt cả họ Đường tới, sau đó nhốt vào trung tâm chống khủng bố, dùng thập đại khổ hình của nhà Minh Thanh để tra tấn không?



Phong Vô Tình chưa từng thấy qua thủ đoạn của anh Thành, ngăn không được mà hỏi:



- Lão Thành, cậu cũng hiểu khổ hình?



Anh Thành thấy Phong Vô Tình hỏi, người hưng phấn cả lên, thao thao bất tuyệt nói:



- Đúng thế, từng nghiên cứu qua trong mấy tháng, giống với loại công tử bột Đường Thiên Ngạo này, tùy ý tiểu hình là có thể tra tấn cho nó khóc rống lên, theo tôi thấy, có thể châm kim vào móng tay, sau đó cọ nó trên nền đất cứng.



Khóe miệng Phong Vô Tình hơi cong lên, có lẽ trong lòng đang thầm mắng anh Thành tàn nhẫn.



Sở Thiên nở một nụ cười ở khóe miệng, loại người như anh Thành may mà bị mình khống chế sử dụng, nếu không thì không biết đã hại chết bao nhiêu người rồi, vì thế tiếp theo chủ đề anh Thành nói lúc trước, thản nhiên nói:



- Không cần, em muốn giết Đường Thiên Ngạo không phải là mục đích, mà là thủ đoạn.



Anh Thành ngẩn cả người, lấy hết cả trí khôn của anh ta ra cũng rất khó hiểu được ý của Sở Thiên, không kìm được bèn hỏi:



- Thiếu soái, không thể đơn giản chút sao?



Sở Thiên mở to mắt, nhẹ nhàng vỗ lên anh Thành, bình tĩnh nói:



- Mục đích của em không phải là Đường gia.



Anh Thành tiếp tục ngây người ra, vắt óc trầm tư suy nghĩ, sau một lát vẫn bất lực, vẫn không hiểu.



Sở Thiên cũng không nói gì nữa, một lần nữa dựa vào chỗ ngồi, trong lòng thầm than: Trong vòng hai ngày Chu Long Kiếm nhất định sẽ tới tìm mình!



Mục đích chính không phải là Đường gia mà là Chu gia! Nói một cách chính xác thì chính là một tỷ tư kia.



Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, xe vừa tiến vào hoa viên Tiềm Long điện thoại của Sở Thiên liền vang lên, cầm lên nhìn kỹ, đúng như hắn sở liệu, Chu Long Kiếm.



Sở Thiên ấn điện thoại, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:



- Bộ trưởng Chu, đêm khuya thanh vắng, có điều gì chỉ giáo?




Sở Thiên đè lên người cô, thở dài.



Giọng nói, thản nhiên hỏi:



- Chuyện chúng ta muốn làm có phải rất tuyệt vời không?



Cô gái hơi chần chừ, nhưng trả lời không tự chủ:



- Vâng, là đàn ông đều sẽ như vậy.



Sở Thiên hình như chờ đợi những câu này của cô, vươn tay ra bật đèn.



Toàn bộ phòng ngủ trong nháy mắt đã sáng lên, không chỉ xua đuổi hắc ám, còn áp chế nguy hiểm, thậm chí trâm gài tóc cũng ngưng lại giữa không trung.



Sở Thiên cúi đầu nhìn phía dưới thân Dương Phi Dương, giơ tay đi lấy trâm gài tóc, giọng điệu bình tĩnh nói:



- Không ngờ lại là một sự việc rất tuyệt vời, tại sao lại phải làm trong bóng đêm thế này? Trong đêm tối phải làm, dường như đều là việc người không nhìn thấy.



Dương Phi Dương bỗng nhiên chảy nước mắt.Ngực không ngừng phập phồng, liếm miệng Sở Thiên.



Dương Phi Dương hai mắt đẫm lệ, khóc không ra tiếng:



- Em thật sự không muốn đối phó với anh, thật đấy.



Sở Thiên sợ nhất là nhìn thấy con gái khóc, nguyên vẻ uy nghiêm tiêu sái trong nháy mắt đã hóa thành hư ảo, còn có phài phần bất đắc dĩ giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt Dương Phi Dương, nhẹ nhàng nói:



- Em đi đi, anh cũng không muốn làm khó dễ. Tuy nhiên, em không giết được anh, phía Đường gia dường như rất khó nói chuyện.



Dương Phi Dương đã ngừng khóc, hơi kinh ngạc, sở sở động lòng, đặt câu hỏi:



- Làm sao anh biết em là người của Đường gia?



Sở Thiên đứng dậy rời khỏi Dương Phi Dương, khéo chăn che phần người trên của cô, sau đó nhặt tấm khăn che lấy mình, thản nhiên nói:



- Ban đầu chỉ là hoài nghi, đêm nay thì là khẳng định, bởi vì anh vừa hạ lệnh giết Đường Thiên Ngạo, em liền xuất hiện.



Dương Phi Dương trầm mặc không nói, Sở Thiên luôn làm cho cô ta rung động, cũng làm chô cô thán phục, không biết từ khi nào, cô dường như đã yêu con người này.



- Xem ra Đường Sơn Phong đúng là đã chuẩn bị kỹ càng, một mặt thông qua quan hệ để tìm người đến cầu tình, một mặt thì phái em đến đây giết chết anh, phản ứng nhanh chóng thật vượt qua dự kiến của anh, Tổng quản của Đường gia quả thật là không đơn giản.



Sở Thiên điều khiển cho hệ thống lò sưởi to lên, để cho không bị lạnh:



- Dường như anh càng không có lý do để lão ta còn sống rồi.