Đô Thị Thiếu Soái

Chương 385 :

Ngày đăng: 14:58 30/04/20




Ánh mặt trời của mùa thu chiếu rọi trên cao, từng đợt gió lạnh thấu xương vẫn thổi không ngừng.



Hôm nay, Hắc Long Tower nghiễm nhiên trở thành nơi mà người dân toàn kinh thành chú ý tới nhất.

Rất nhiều năm trước đây, triều đình phong kiến có cách gọi "Chém đầu răn chúng", người đương quyền thường kéo kẻ gian ác hay phạm tội khắp các đường phố để bị dân chúng bêu riếc nhục mạ, rồi sau đó mới đem chém đầu, sau khi chém đầu còn bị treo ở cổng thành để răn đe dân chúng về kết cục của những kẻ gian ác, bất lương.

Người hiện đại ngày nay có ai chưa từng nghe qua? Tuy nhiên chưa ai được tân mắt chứng kiến, cho nên hôm nay mọi người đều kéo đến rất đông.

Tuy xung quanh Hắc Long Tower đã lập ra rất nhiều các chốt bảo vệ, nhưng bên ngoài vẫn có không ít người dân vẫn tập trung để ngóng xem chuyện gì đang xảy ra bên trong. Và đương nhiên cũng có không ít những người bên chính nghĩa.

Đến cả những nơi nghỉ ngơi xung quanh Hắc Long Tower cũng chật kín người, nghe nói những vị trí tốt có thể quan sát thậm chí còn có thể bán được hai ngàn tệ!

Xung quanh Hắc Long Tower có hàng trăm cảnh vệ súng đã lên nòng, tại các vị trí trên cao còn bố trí cả các tay súng bắn tỉa, hơn hai mươi kẻ chịu án sẽ được áp tải đến bằng xe thiết giáp, trong tình cảnh bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, kẻ nào cướp pháp trường đều là tự chuốc họa vào thân.

Đồng hổ đã điểm mười rưỡi!

Tất cả mọi người đứng trước Hắc Long Tower đều im lăng chờ đợi, chờ đợi kẻ bị áp giải tới, chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra!

Hắn tin rằng, phần tử Đột Đột nhất định sẽ xuất hiện!

Nửa giờ sau, ba chiếc xe thiết giáp từ từ đi tới, âm thanh nặng nề phát ra từ chiếc xe khiến cho mọi người quanh đó cảm thấy rõ áp lực đè nén, đồng thời cũng cảm thấy sự hưng phấn đang trỗi dậy, bất ngờ và phấn khích trước việc những chiếc xe thiết giáp xuất hiện trước mặt mình, không ít người đã cầm máy ảnh để chụp lại.

Tính cả Maria, tổng cộng có hai mươi bốn người phạm nhân còn lành lặn. Còn những kẻ bị dày vò hành hạ thì sớm đã bị giải quyết trong phòng giam rồi, đỡ phải bị lôi đến Hắc Long Tower để rồi để cho người ta oán trách Thiên triều tàn nhẫn hung ác!

Hai mươi bốn phạm nhân đeo còng tay, mặc đồ đen từ trong xe thiết giáp bước ra, người phụ trách áp giải chính là Lý Thần Châu, anh ta vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Phàm Gian, thản nhiên nói :

- Thiếu soái có nói thời gian xử bắn không?

Phàm Gian gật đầu, cung kính đáp:

- Thiếu soái nói, những kẻ trọng tội nhất định phải xử bắn vào giữa trưa canh ba, không để cho chúng thành quỷ!

Lý Thần Châu biết rằng trưa canh ba chính là mười một giờ bốn mươi ba phút mười hai giây, anh ta nhìn đồng hồ, khẽ nhíu mày, cười nhạt nói :

- Thế là lại phải đợi năm mươi phút nữa sao? Xử bắn bọn khủng bố mà còn cần chọn giờ cho chúng? Đúng là hời cho chúng quá! Nhưng mà nếu đã là chuyện do Thiếu soái sắp xếp, thì tất cả cứ theo như thế đi!

Phàm Gian khẽ mỉm cười, nhiệt tình nói:

- Ngoài này nắng to gió lớn, hay là Đội trưởng Lý cứ lên lầu nghỉ ngơi trước, việc ở đây cứ để cho Phàm Gian lo liệu!

Lý Thần Châu gật gật đầu, cũng phải, đứng ngoài này cả tiếng đồng hồ không thành vấn đề, vấn đề là ánh mắt hiếu kỳ của mọi người xung quanh dường như muốn nuốt chửng mình.

Phàm Gian vẫy vẫy tay, một quân nhân rất nhanh chạy tới, cung kinh nói :

- Đội trưởng Lý, mời đi bên này!

Lý Thần Châu không chút do dự liền đi theo.

Phàm Gian nhìn Lý Thần Châu bước lên thang máy, nhìn sang các thành viên đội áp giải cười nói:

Mấy anh em vất vả rồi, bên ngoài gió to, hay là cứ áp giải phạm nhân vào đại sảnh chờ, bên trong có chuẩn bị trà và điểm tâm, còn có các anh em khác có thể trông chừng phạm nhân giúp. Cái quan trọng là có thể giảm bớt sự nguy hiểm, tránh ở bên ngoài bị bọn khủng bố đánh lén hay ám sát.

Đội áp giải đều biết người này là thân tín cấp dưới của Sở Thiên, cho nên đều vui vẻ mà đồng ý đem phạm nhân áp giải vào đại sảnh Hắc Long Tower, sau khi tiến vào đại sảnh, mấy chục an hem Soái quân bắt đầu giám sát phạm nhân, để cho đội áp giải có thể yên tâm uống trà.

Nhân lúc đội áp giải phạm nhân đang uống trà nói chuyện, Phàm Gian đưa mắt ra hiệu, anh Thành rất nhanh nhận ra Maria, vì đã để kí hiệu khi thẩm vấn, anh ta đi đến bên cạnh cô, tự mình áp giải cô ta đến bên cạnh thì ngồi xuống. Lúc đi qua cổng lớn của nghĩa trang, đột nhiên đẩy cô vào, một lát sau, một người mặc quần áo giống như vậy được đưa trở lại bên ngoài.

Quá trình diễn ra hết sức tuần tự và nhanh chóng, cho nên người của đội áp giải đều không hề hay biết chuyện gì, anh Thành nháy một ám hiệu đã hoàn thành nhiệm vụ, Phàm Gian khẽ gật đầu, màn "Thay long đổi phượng" đã thành công, tiếp sau đó chỉ còn phải đợi sự xuất hiện của phần tử Đột Đột nữa thôi!

Phàm Gian sau khi làm xong chuyện, liền để cho anh Thành giám sát đám phần tử khủng bố, bản thân thì lên lầu tiếp đãi Lý Thần Châu.

Phòng tiếp khách quý ở tầng trên, Lý Thần Châu đang đọc qua báo của ngày hôm nay, trên bàn còn có cốc trà thơm còn nóng hổi và vài món điểm tâm được chế biến rất tỉ mỉ, tinh tế.
Vị đại sư thần thái bình thản, nhìn Sở Thiên một hồi rồi thản nhiên đáp:

- Lão nạp pháp danh Vạn Không, xin hỏi thí chủ có chuyện gì thỉnh giáo?

Sở Thiên cầm hai quân cờ trên tay, nhẹ nhàng vuốt hỏi:

- Vương tử đến từ nơi nào?



Đây là một điển cố, Cao Tông thời Đường từng xuất binh tương trợ Tân La bình loạn, Vương tử Tân La biết ơn và để bảy tỏ sự tôn kính đã từ bỏ vinh hoa phú quý mà quy y cửa phật, Đường Đức Tông trung thành mười một năm, khi Kim Thị qua đời lúc lâm chung giống như Địa Tạng Vương Bồ Tát, cho nên, cho nên chỉ cần là cao tăng từng đọc qua kinh văn đều biết.



Vị hòa thượng trung niên ngây ra, vẻ mặt lộ ra sự lúng túng, bất giác hỏi lại:

- Thí chủ vừa nói gì?



Sở Thiên khẽ thở dài lắc đầu nói:

- Rắn Đuôi Chuông ở đâu?



Vị hòa thượng trung niên mặt biến sắc, biết đã bị nhìn thấu, tay phải liền sờ phần eo lưng.



Sở Thiên không để cho gã có cơ hội phản kháng, ánh mắt khẽ mở, tụ lực vào tay bắn hai quân cờ ra phía trước, hào khí ngút trời, khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng vài mét, nên quân cờ dễ dàng bắn thẳng vào khớp xương của vị hòa thượng trung niên, xuyên qua và cắm vào bức tường gỗ phía sau



Cùng lúc bắn ra quân cờ về phía hòa thượng trung niên Sở Thiên nhảy tới tay phải giữ chặt yết hầu của gã không cho kêu cứu, sau đó tống gã ra ngoài.



Bên ngoài , Phong Vô Tình và Lão Yêu đã đợi từ lâu, bắt lấy hòa thượng này sau đó làm gãy tứ chi, bịt miệng gã bằng khăn vải để không thể cầu cứu bất cứ ai.

Việc diễn ra vô cùng thuận lợi trôi chảy, dường như không có âm thanh gì phát ra.



Không Vô đại sư và Thánh Không đại sư vẫn bình tĩnh và điểm đạm như trước, lặng lẽ quan sát thế cờ, dường như không nhìn thấy chuyện vừa xảy ra trong Thiên Hữu các.



Sở Thiên để ý thì thấy Không Vô đại sư đã bỏ giày bông ra tự bao giờ, đôi chân của vị đại sư gầy gò nhìn thanh cao mà có lực.

Sở Thiên lại ngồi xuống chỗ của mình, đổ cả ba cốc trà trên bàn đi, sau đó nhóm lên chiếc lò nhỏ bằng bùn màu tím ở bên cạnh, đem chiếc ấm trà bằng đồng tím đặt lên trên, dùng quạt nhẹ nhàng quạt, thần thái tự nhiên, động tác thuần thục.



Thánh Không đại sư nhìn Sở Thiên, ánh mắt lộ ra sự nhún nhường và kính trọng. Vẻ tán thành , nhẹ nhàng nói:

- Kỳ tài trăm năm hiếm có !

Không Vô đại sư chỉ cười, ngón tay vẫn di chuyển quân cờ màu đen.