Đô Thị Thiếu Soái

Chương 386 :

Ngày đăng: 14:58 30/04/20




Thời điểm đám Phong Vô Tình ẩu đả với hòa thượng trung niên kia, giữa sân đột nhiên lại xuất hiện hai hòa thượng trẻ tuổi khác, mắt thấy hòa thượng trung niên kia bộ dạng thảm hại như vậy liền rút súng lục giảm thanh bên hông ra.



Khi gã móc được súng ra thì bên này, Lão Yêu đã phất nhẹ tay trái một cái, hai mũi ám khí bắn trúng tay phải hai hòa thượng trẻ tuổi kia. Nếu không phải Sở Thiên dặn dò không được giết người ở Thiên Hữu các thì chỉ sợ hai kẻ kia đã ngã lăn ra đất rồi.



Tay phải hai hòa thượng trẻ tuổi kia đau nhức vô cùng nhưng trải qua nhiều năm rèn luyện, hai người so với người thường vẫn mạnh hơn rất nhiêu, bèn dùng tay trái rút đoản đao ra lao đến phía Lão Yêu, hiển nhiên mục đích lớn nhất của chúng là cứu hòa thượng trung niên kia.



Lão Yêu tiến lên trước vài bước, tay phải rút đao cắt thịt ra xuyên vào giữa hai người, chỉ thấy ánh đao lấp loáng, ngay cả một tiếng va chạm binh khí hay tiếng kêu thảm cũng chưa vang lên.



Ánh đao đột ngột dừng lại, gió rít ào ào!



Máu rơi nhàn nhạt trong đình viện nhỏ, hai thanh đoản đao rơi xuống!



Đao cắt thịt của Lão Yêu không thấy đâu nữa, nhưng hai tay ông ta đã bóp lấy yết hầu hai hòa thượng kia khiến cho hai người không hít thở được, não thiếu dưỡng khí liền ngã ra đất, mê man bất tỉnh!



Đình viện khôi phục lại sự yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất!



Trong thiện phòng, tiếng nước sôi vang lên.



Chiếc bình Tử Đồng phát ra tiếng kêu nhè nhẹ, nước đã đun xong!



Sở Thiên nhẹ nhàng rót nước vào ấm trà rồi lắc nhè nhẹ, trong chốc lát, Đại Hồng Bào trong ấm trà đã tỏa hương thơm nhàn nhạt, phiêu đãng khắp xung quanh, thật lâu chưa bay hết!



Thánh Không đại sư hít hà một lúc rồi thốt lên:

- Trà ngon!



Không Vô đại sư cuối cùng cũng mở miệng, thản nhiên cười nói:

- Sư huynh câu nệ rồi, người có tấm lòng lương thiện mới có thể cảm thụ được trà ngon!



Thánh Không đại sư gật đầu!



Sở Thiên nhẹ thở dài, nói:

- Hai vị đại sư đều câu nệ rồi, dù là trà ngon hay tấm lòng lương thiện thì cũng chỉ như phù vân lướt qua đỉnh núi mà thôi!



Thánh Không đại sư và Không Vô đại sư đều hơi chấn động, trong mắt hiện lên vẻ tán dương.



Không Vô đại sư cầm lấy tách trà, từ từ nhấm nháp, hết nửa chén mới quay sang nói với Sở Thiên:

- Sở thí chủ, Thánh Không sư huynh là tông trưởng khai lập ra chùa, phật hiệu tinh thâm, lần này đến Thủ đô hoằng pháp, quả thật là một việc may mắn!



Sở Thiên kinh ngạc nhìn Thánh Không đại sư, không ngờ ông ta là cao tăng cao nhất của Bảo Đảo, ngay như lão Mã, lão Trần, lão Lý muốn gặp ông ta còn phải hẹn trước mười ngày, không thể tưởng được mình bây giờ đang ngồi uống trà cùng ông ta, đúng là may mắn tu mấy kiếp mới có được!



Ý niệm thoảng qua trong đầu, Sở Thiên liền giơ chén trà lên, khẽ cười nói:

- Tiểu tử thật có phúc, lại có thể gặp gỡ được cao tăng đệ nhất hiện thời, thật là một điều may mắn, Sở Thiên xin kính hai vị đại sư!



Thánh Không đại sư và Không Vô phương trượng cũng không từ chối, nâng chén trà lên.



Qua một lúc, Không Vô đại sư thả chén trà xuống, thản nhiên nói:

- Sở thí chủ, chắc cậu đang rất vội, đi thôi, nếu có duyên ắt sẽ còn gặp lại. Trước khi đi, Không Vô xin có một lời tặng cậu: hãy vì chúng sinh thiên hạ!


Đợi khi tên kia hưng phấn chạy đến mở khóa cho Maria, Phàm Gian bèn quát nhẹ một tiếng:

- Hành động!



Đoàng một tiếng, một viên đạn súng ngắm bay ra, găm đúng vào giữa trán tên đang đứng đằng sau.



Gần như cùng lúc tiếng súng vang lên, Cô Kiếm đã vọt đến trước mặt tên mở khóa, tay phải bóp lấy cổ họng gã rồi dụng lực vặn mạnh, người này lập tức bị bẻ gãy yết hầu, cổ rũ xuống như sợi mì vậy!



Cô Kiếm còn dùng tay trái đoạt được điều khiển của gã, sau đó tung người về phía tên còn lại, ngay khi cái điều khiển trong tay gã rơi xuống anh ta đã kịp vươn tay đỡ lấy rồi giữ chặt thân thể của tên khủng bố, nhẹ nhàng đặt xuống đất.



Cô Kiếm cầm lấy hai cái điều khiển, chậm rãi đứng lên, trên mặt vẫn không lộ chút cảm xúc nào!



Nguy cơ tới nhanh, đi cũng nhanh!



Hơn trăm cảnh sát xung quanh đều cảm thấy khiếp sợ trước thực lực của Soái quân cũng như kế hoạch tinh vi kia.



Lý Thần Châu bước tới, nhẹ thở dài, thất vọng nhìn các đội viên đội đặc cảnh Phi Long đang mặc thường phục, đồng thời kính nể Phàm Gian thêm vài phần. Cho dù Sở Thiên sớm đã tính đến chuyện cướp pháp trường, cũng đã an bài xạ thủ và cao thủ áp trận nhưng nếu không có Phàm Gian giữa lúc nguy hiểm vẫn thong dong bình tĩnh, chỉ sợ sẽ rất khó thực hiện kế hoạch.



Bởi bất luận có chút sai sót nào sẽ dẫn đến hậu quả đồng quy vu tận.



Lý Thân Châu tán dương:

- Phàm Gian, làm sao các vị biết ba gã khủng bố này sẽ quấn thuốc nổ tới cứu người?



Phàm Gian khẽ mỉm cười, thản nhiên đáp:

- Thiếu soái đã tính trước mười ba tình huống có thể xảy ra, quấn thuốc nổ đầy người vừa hay là loại tình huống thứ hai!



Lý Thần Châu sửng sốt, chẳng lẽ Soái quân đã chuẩn bị mười ba phương án ứng phó, bèn vội hỏi:

- Loại thứ nhất là gì?



Phàm Gian ngoảnh nhìn xung quanh, sau đó ghé vào tai Lý Thần Châu, hạ giọng nói:

- Bắt cóc người đứng đầu Tôn giáo thịnh hội, Không Vô đại sư, sau đó dùng người đổi người, cùng lúc tiến hành!



Lý Thần Châu sắc mặt đầy vẻ khiếp sợ, thì thào tự nói:

- Chẳng lẽ Thiếu soái đến miếu Thiên Hữu là để giải cứu Không Vô đại sư?



Phàm Gian không trực tiếp trả lời mà nói:

- Đội trưởng Lý, chuyện còn lại phải nhờ đến anh rồi!



Lý Thần Châu cười cười rồi vung tay lên, mười cảnh vệ nhanh chóng lôi ba gã khủng bố kia đi.



Lý Thần Châu lại phất tay, đội hành hình lại một lần nữa nhắm vào đầu đám khủng bố.



- Bắn!



Sau tiếng quát của Lý Thần Châu, tiếng súng liên tục vang lên.



Không biết đám người đi xem náo nhiệt lúc nãy đâu cả rồi, đáng tiếc đã quá muộn, đã bỏ lỡ cơ hội xem cảnh chém đầu thị chúng duy nhất trong đời.