Đô Thị Thiếu Soái
Chương 387 :
Ngày đăng: 14:58 30/04/20
Ánh chiều tà hắt qua đỉnh núi đỏ như máu!
Sở Thiên đang cầm nửa bình Trúc Diệp Thanh. Gần đây hắn ít uống rượu hơn là vì chị Mị không còn nấu nhiều Trúc Diệp Thanh nữa, hiện tại tâm tình chị Mị không tốt, cho dù hai tay có linh hoạt khéo léo thế nào đi nữa thì cũng không làm ra được rượu ngon.
Một người nếu đang đau lòng thì làm việc gì cũng không chuyên tâm, chị Mị như thế, "Rắn Đuôi Chuông" cũng thế!
"Rắn Đuôi Chuông" lê lết dưới đất, tứ chi đã bị vặn gãy, răng nanh ẩn chứa độc dược đã bị rút ra, giờ phút này, cho dù muốn tự sát gã cũng không làm được.
"Rắn đuôi chuông" nhìn chằm chằm Sở Thiên, ánh mắt trống rỗng mờ mịt, đây không phải là hận mà là khó hiểu. Gã rốt cục cũng không thể hiểu nổi, Sở Thiên làm sao biết gã sẽ đến miếu Thiên Hữu, lại làm sao mà biết gã sẽ đi bắt cóc Không Vô đại sư?
Kế hoạch này chỉ có sáu người biết, đã chết mất ba người, hôn mê hai người, chỉ còn lại mình gã, hiển nhiên là không thể.
Khả năng có người tiết lộ bí mật!
Gã là người thông minh nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, điều này khiến cho gã cực kì thống khổ!
Sở Thiên tất nhiên là biết gã đang nghĩ gì, tuy nhiên vẫn không buồn để mắt đến, nét mặt thản nhiên ngồi trên ghế nhấm nháp rượu ngon. Hao hết tâm tư mới bắt được con "Rắn đuôi chuông" này, tâm tình hắn tất nhiên là đang rất sung sướng!
Căn phòng rơi vào yên tĩnh, không một ai lên tiếng!
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, vững vàng hữu lực, còn rất có quy luật, Sở Thiên không cần nhìn cũng biết là Lý Thần Châu.
Trúc Diệp Thanh trong miệng Sở Thiên còn chưa trôi đến cổ họng, Lý Thần Châu đã đẩy cửa bước vào, không thèm nhìn "Rắn đuôi chuông" đang nằm trên đất, bước thẳng đến chỗ cạnh Sở Thiên sau đó tự rót cho mình một chén trà rồi uống liền mấy ngụm:
- Hôm nay đúng là mệt muốn chết!
Sở Thiên khẽ cười, vuốt vuốt mũi, hỏi:
- Hủy quả bom ở miếu Thiên Hữu chưa?
Lý Thần Châu vừa nghe đến chữ "Bom" thì mồ hôi lạnh lập tức chảy ra như tắm, bèn nuốt vội ngụm trà trong miệng, gật đầu nói:
- Hủy cả rồi. Cái đám chó hoang này cài đến năm quả bom trên Thiên Hữu các, muốn thổi tung toàn bộ, nếu không nhờ các cậu bắt ba tên kia lại thì nhất định hai mươi tư tên bị hành hình đã được cứu đi rồi, kế này thật là quá độc ác!
Sở Thiên gật gật đầu, tuy hắn không biết đám "Rắn đuôi chuông" đặt bom trên Thiên Hữu các nhưng hắn biết, ở một chỗ như Thiên Hữu các, ra tay phải chuẩn, một mũi tên trúng đích, nếu không hậu quả khôn lường, thế nhưng Lý Thần Châu cũng không cần sợ hãi như thế chứ?
Sở Thiên đứng dậy vặn eo bẻ cổ, chậm rãi nói:
- Thành thật nói cho mày biết, không quá hai tháng, tổ chức Đột Đột của mày sẽ diệt vong, các anh em của mày sẽ đồng loạt đi gặp Thượng đế. Không tin phải không. Tao lưu lại cái mạng chó của mày, đợi hai tháng nữa xem tao có phải người si nói mộng hay không!
"Rắn đuôi chuông" vẻ mặt không tin nhìn Sở Thiên, muốn nói gì đó lại thôi.
Sau khi nói xong, Sở Thiên đi ra cửa, thản nhiên nói:
- Đọi trưởng Lý, chuyện thẩm vấn còn lại cứ giao cho anh Thành đi. Hoàng hôn buông xuống, tâm tình lại thoải mái thế này, tôi cùng anh đi uống vài li chứ nhỉ, nên biết rằng rượu trong sơn trang Bạch Vân đều là hàng thượng phẩm a.
Lý Thần Châu cười cười, trêu chọc nói:
- Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt! (Tương tiến tửu – Lý Bạch) Bạch Vân trang chủ, chúng ta đi nếm thử rượu ngon của sơn trang Bạch Vân thôi, tuy nhiên trên người Thần Châu không có đồng nào đâu!
Sở Thiên nghe được bốn chữ Bạch Vân trang chủ, vui vẻ mỉm cười, bỗng cảm thấy cái chức trang chủ này còn thú vị hơn Thiếu soái!
Lúc Sở Thiên và Lý Thần Châu rời đi, anh Thành đã mang theo hai huynh đệ Soái quân chạy đến.
Anh Thành xuất hiện tượng trưng cho khổ hình của Địa ngục!
Anh ta còn ham thích cái Nghiêm Hình cung này hơn cả chức Đường chủ ở Thượng Hải nữa!
Đây cũng chính là mong muốn của Sở Thiên, người như anh Thành nếu đặt sai chỗ sẽ phản tác dụng, nếu lại để anh ta trở về Thượng Hải làm Đường chủ, nhất định sẽ lại gây họa.
Sở Thiên vỗ vỗ bả vai Thành ca, thản nhiên nói:
- Anh Thành, kẻ này cũng là loại gan lì, nên chăm sóc thật tử tế, có điều ngàn vạn lần đừng có quá tay làm chết người đó!
Trên mặt anh Thành nở một nụ cười khiêm tốn, anh ta trước nay đối với Sở Thiên vẫn luôn cảm thấy sợ hãi, cung kính nói:
- Thiếu soái yên tâm, lão Thành mới sáng chế ra mười sáu loại khổ hình sống không bằng chết, vừa hay có thể mang ra dùng thử luôn. Lão Thành nhất định sẽ đúng mực, dùng qua một lần sẽ ngừng lại.
Sở Thiên gật gật đầu rồi quay người bước đi.
Ánh tịch dương hắt lên người Sở Thiên tựa như một vị chiến thần khoác áo bào hoàng kim, hào quang chói lọi!