Đô Thị Thiếu Soái
Chương 388 :
Ngày đăng: 14:58 30/04/20
Ánh chiều tà dần nhạt đi!
Từ cửa kính xe nhìn ra, chỉ có thể nhìn thấy ánh nắng chiều còn sót lại.
Sở Thiên tựa vào ghế xe, thở ra một hơi thật mạnh, mang theo vài phần thoải mái, nói:
- Đã giải quyết xong bọn Rắn đuôi chuông rồi, xem ra chúng ta nên đánh thẳng vào sào huyệt của tổ chức Đột Đột rồi, mong là có thể xử lý sạch Nặc Đính, cũng coi như là một câu trả lời thỏa đáng cho các lão đại ở Trung Nam Hải!
Phong Vô Tình bỗng nhiên mở miệng nói:
- Nặc Đính, tao tới đây.
Lý Thần Châu nhìn Phong Vô Tình với vẻ kì dị, nhưng vẫn không hỏi rõ nguyên nhân mà lại nói với Sở Thiên:
- Thiếu soái, cần bao nhiêu người? Chuẩn bị sắp đặt thế nào? Khi nào sẽ liên lạc với tổ chức chống khủng bố quốc tế đến bao vây tổ chức Đột Đột?
Sở Thiên cười khẽ, thản nhiên nói:
- Không cần một người nào của Thiên Triều cả, có anh em Soái Quân đủ để tiêu diệt bọn Nặc Đính.
Lý Thần Châu chấn kinh, không chịu được liền hỏi:
- Thiếu soái, lẽ nào cậu định mang anh em Soái quân trực tiếp xông vào căn cứ Đột Đột sao? Nhưng đó là mấy nghìn tên phần tử khủng bố đó. Hơn nữa lại là ở bên ngoài, so với "Căn cứ tổ chức" vô cùng rắc rối.
Sở Thiên hiểu được suy nghĩ của anh ta, nếu như bản thân trực tiếp chống chọi với Đột Đột, không khác gì tự tìm đến cái chết, vì thế liền cười nói:
- Đội trưởng Lý nghĩ nhiều rồi, Sở Thiên sẽ không kích động một cách mù quáng như vậy, tôi sớm đã có đối sách rồi, không tới hai tháng nhất định sẽ bắt Nặc Đỉnh giam vào phòng trọng án.
Trong lòng Sở Thiên đùng là đã có kế hoạch nhưng hiện giờ không tiện để lộ cho Lý Thần Châu biết, vì thế chỉ có thể cam đoan với anh ta.
Lý Thần Châu nghĩ thấy cũng đúng, Sở Thiên làm việc gì cũng có chừng mực, bản thân đã lo lắng thừa rồi, lập tức nghe thấy trong vòng hai tháng sẽ đem Nặc Đính bất về Thiên Triều, trên mặt không ngăn được lộ ra vẻ mật vui mừng, nói:
- Thiếu soái, nếu như có thể đem Nặc Đính áp tải trở về, tôi nghĩ, các thủ lĩnh Trung Nam Hải chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ, đến lúc đó, Thiếu soái nhất định được phong vương rồi!
Sở Thiên trong lòng cười thầm, đối với Thiên Triều mà nói, ổn định và thống nhất so với bất cứ điều gì đều quan trọng hơn, cho dù bản thân có công lao lớn hơn nữa cũng không có khả năng được phong chức, đến lúc đó không giết hắn , ngầm đồng ý để hắn thôn tính Đường gia là đã cảm ơn trời đất rồi.
Chiếc Audi đột nhiên dừng lại!
Phong Vô Tình nhẹ nhàng thở dài:
- Ôi!
Sở Thiên khôi phục lại tinh thần, có chút kinh ngạc, đây là con đường quốc lộ vô cùng vắng lặng, đừng nói là người, ngay cả xe cũng rất ít!
Tên cảnh sát giao thông oán hận nhìn Sở Thiên, rống giận trả lời:
- Không biết, tôi cái gì cũng không biết.
Sau đó bỗng nhiên cắn đứt lưỡi, nhổ ra một ngụm máu tươi, thể hiện quyết tâm im lặng tới cùng của y.
Sở Thiên đứng dậy, hai con dao đâm vào đầu gối tên cảnh sát giả, làm cho y càng không có năng lực phản kháng, sau đó lạnh lung nói:
- Mày không nói, tao cũng biết.
Sau đó nói với Phong Vô Tình:
- Vô Tình, bảo Phàm Gian điều một trăm anh em, âm thầm bao vây sơn trang Bạch Vân, sau đó để Khả Nhi mang vài tay súng bắn tỉa mai phục bốn phía.
Sắc mặt tên cảnh sát giả lập tức trở nên trắng bệch, trong mắt xuất hiện tia tuyệt vọng và sợ hãi.
Phong Vô Tình gật đầu trở lại xe gọi điện thoại.
Lý Thần Châu dùng giấy lau sạch hai tay, không hiểu hỏi:
- Lẽ nào Vân sơn trang Bạch có mai phục? Đó không phải là địa bàn của Soái quân sao?
Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Có thể bọn chúng phát hiện chúng ta muốn đi sơn trang Bạch Vân, vì thế nên phái tên cảnh sát giả này đến để kéo dài thời gian, nhân tiện chúng sẽ phái người ẩn vào sơn trang.
Lý Thần Châu gật đầu, nhưng vẫn có chút nghi vấn:
- Bọn chúng là ai?
Trên mặt đất, tên cảnh sát giả đã nửa sống nửa chết, không có cách nào mở miệng, có vẻ như không thể nói được gì nữa rồi.
Sở Thiên lắc đầu cười khổ nói:
- Tôi cũng không biết, nhưng mà chẳng phải đi rồi khắc biết sao.
Lý Thần Châu có chút sững sờ, nhạc nhiên hỏi:
- Vẫn đến sơn trang Bạch Vân sao?
Sở Thiên gật đầu, hắn trước nay thích mạo hiểm, càng muốn biết xem là ai muốn mạng hắn.