Đô Thị Thiếu Soái
Chương 389 :
Ngày đăng: 14:58 30/04/20
Sơn trang Bạch Vân đã chìm trong ánh hoàng hôn. Tất cả các ngọn đèn đều tỏa sáng lấp lánh khoe vẻ phồn vinh của nó.
Đình hóng mát trên hồ có diện tích vào khoảng hai mươi mét vuông, cách hai bên bờ khoảng chừng năm mét, chỉ có con đường rộng vẻn vẹn hai mét dẫn thẳng vào đình.
Sở Thiên và Lý Thần Châu ngồi đối diện nhau, ẩn mình trong bóng mát của cây cột trụ.
Ánh sáng hắt ra từ đình khá mờ nhạt, trong khoảng cách ba bước chân cũng không nhìn rõ được mặt.
Gió lạnh thấu xương, nhưng dường như bọn họ không cảm nhận được chút lạnh nào. Khi phải chờ đợi một ai đó, người ta quả thật dễ dàng quên đi tất cả xung quanh.
Trên chiếc bàn đá có bếp than lửa, xung quanh đó bày biện rượu và đồ ăn!
Thức ăn, là thức ăn ngon nhất, rượu cũng là loại rượu tuyệt hảo!
Nhưng hai người gần như chẳng hề đụng đũa, thỉnh thoảng hơ hơ tay trên ngọn lửa, thỉnh thoảng cụm ly với nhau.
Tuy rằng gió trên núi lồng lộng nhưng chỗ nào cũng nghe thấy tiếng cười.
Đây chính là sức hấp dẫn của sơn trang Bạch Vân, có thể đẻ ra tiền từng phút từng giây!
Thời gian chờ đợi luôn rất lâu, thậm chí rất mệt mỏi!
Chừng mười phút sau, Lý Thần Châu dường như đã mất kiên nhẫn, cười khổ:
- Thiếu soái, hay là ta đã quá lo lắng. Với địa vị và thực lực của Thiếu soái hiện nay, ai dám động đến Thiếu soái chứ. Bọn phần tử Đột Đột tuy rằng không sợ chết, nhưng lúc này các quan ải đều hết sức nghiêm ngặt, Nặc Đính cũng không thể ngang nhiên gây án được.
Sở Thiên đổ rượu trong bầu ra, vẫn còn nóng hổi, hai tay cầm lấy ly rượu thử xem còn nóng không, đến khi cảm thấy đã uống được thì mới chậm rãi đưa lên miệng. Hương thơm của rượu lan tỏa trong người, hắn không khỏi khen:
- Rượu ngon!
Vừa mới nói dứt lời liền nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ trên bờ!
Sở Thiên và Lý Thần Châu đều ngẩng đầu hướng về phía có tiếng bước chân. Từ lúc nào, trên bờ đã có khoảng vài chục người. Trong ánh đèn tờ mờ, mặc dù không nhìn rõ được mặt, nhưng cũng biết là bọn chúng đông và khỏe, cảm nhận được sát khí đằng đằng của chúng.
Sở Thiên không nói gì, quay đầu lại uống liền ba ly rượu.
- Sống mơ mơ màng màng như người say rượu!
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Chẳng ngờ Thiếu soái cũng có lúc đắc ý.
Sở Thiên cười khẽ, ánh lửa hồng phản chiếu vẻ mặt kiên nghị, thản nhiên nói:
- Đường Sơn Phong, không ngờ lại là ngươi, càng không ngờ là ngươi có thể mai phục ở sơn trang Bạch Vân này. Quả thật là ta đã xem thường ngươi, cũng xem thường thế lực của Đường gia ở kinh thành rồi!
Người vừa tới chính là Đường Sơn Phong, bên cạnh ông ta là Dương Phi Dương đang đứng hiên ngang. Nhưng Sở Thiên và Lý Thần Châu đều hướng ánh mắt ra phía sau bọn họ, dừng lại trên người những kẻ đứng phía sau Đường Sơn Phong. Họ đều là những kẻ giang hồ dày dạn kinh nghiệm nên khắc biết phân biệt ai là cao thủ.
Đường Sơn Phong vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng nói:
- Bởi vì ta biết kiểu gì nhà ngươi cũng có lúc đắc ý, đây chẳng phải thời cơ tốt nhất để hạ ngươi ư?
Sau một lát, ngoại trừ mấy vị cao thủ bị thương ở cánh tay ra, những người khác đều không có trở ngại gì. Bọn họ khẽ thở phào, những tưởng đó là các bẫy đặt trong nước của Sở Thiên, chẳng có gì đặc biệt.
Đường Sơn Phong lộ vẻ khinh thường, lạnh lùng "Hừ" một tiếng:
- Chút tài mọn! Vậy mà cũng dám múa may trước mặt Đường gia.
Vào thời khắc này, từ trong nước lại vang lên tiếng động chói tai, âm thanh sắc nhọn. Hơn trăm cây nỏ bay chéo bắn tới mấy cao thủ đang đứng ở lối đi.
Vẻ mặt các cao thủ vừa mới thả lòng lập tức biến sắc, chẳng ngờ tên lại bắn tới dày đặc hơn. Vì vậy, họ đành phải dùng hết sức chống đỡ. May mà mũi tên được bắn từ trong nước ra, có lực cản của nước, cả tốc độ và độ chính xác đều không được như bắn trong không trung.
Đường Sơn Phong khẽ lắc đầu. Thế này mà cũng muốn xử cao thủ của Đường gia ư? Sở Thiên quá ngây thơ rồi!
Bỗng nhiên, từ trong nước nhảy lên mười mấy người đằng đằng sát khí, nhân lúc cao thủ Đường gia đang bận chắn đỡ tên, nhẹ nhàng xọc dao vào bụng họ, sau đó rạch một đường ngang. Mười mấy tiếng kêu thảm thiết đồng loạt phát ra.
Giết chóc là gì, chính là thế này đây!
Toàn bộ sơn trang Bạch Vân lập tức trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió không ngừng thổi qua mặt hồ.
Mười mấy vị cảm tử của Soái quân đã thay thế vị trí các cao thủ Đường gia, đằng đằng sát khí đứng chặn tại lối đi.
Bọn Đường Sơn Phong sửng sốt không tin nổi. Hơn mười vị cao thủ lại chết dễ dàng như vậy ư? Điều khiến bọn chúng càng sửng sốt là mười mấy vị cảm tử của Soái quân lại có thể ẩn dưới nước mà không có chút động tĩnh gì, rồi vẫn có thể tấn công vào đúng thời điểm cần thiết.
Đường Sơn Phong sởn da đầu. Y bỗng nhận ra sự ngu xuẩn của mình. Lúc ở khách sạn Thiên Nga Đen, y đã nên cảnh giác. Người như Sở Thiên không bao giờ tự đắc, nếu không hắn cũng chẳng có được địa vị hôm nay.
Y dùng suy nghĩ của người bình thường để suy bụng ta ra bụng người, đoán rằng sau đại hỉ đại nạn Sở Thiên sẽ thả lỏng một chút. Đó hoàn toàn chỉ là suy nghĩ của Y.
Mắt Dương Phi Dương sáng lên mừng rỡ, ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, nói:
- Anh đã biết từ trước?
Sở Thiên ngồi trên ghế, sau khi rót đầy rượu cho Lý Thần Châu mới mở miệng nói:
- Anh đã đoán có mai phục, nhưng lại không đoán được là Đường gia. Anh không ngờ thế lực của Đường gia lớn như vậy, tốc độ phản ứng lại nhanh như vậy, nhanh đến độ khiến anh giật mình. Về điểm này, không thể không khâm phục Tổng quản Đường. Đây đúng là thời cơ tốt nhất.
- Làm sao ngươi đoán được?
Đường Sơn Phong không ngăn được tính hiếu kỳ, hỏi:
- Ta đã bị lộ ở chỗ nào?
Sở Thiên sờ mũi, thản nhiên nói:
- Ngươi không nên phái kẻ thường xuyên cầm súng đi giả mạo cảnh sát giao thông.
Đường Sơn Phong tái mặt, khẽ phất tay, hai mươi mấy người còn lại liền rút súng lục ra. Họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào quân cảm tử của Soái quân. Đường Sơn Phong lạnh lùng nói:
- Dẫu ngươi có lợi hại hơn thế nữa, ta cũng không tin các ngươi có thể đỡ được cả trăm phát đạn.
Sở Thiên coi như không nhìn thấy gì, cũng dường như không nghe thấy gì, đôi mắt nhìn chăm chăm vào bầu trời đêm, như thể đang chờ đợi điều gì.