Đô Thị Thiếu Soái

Chương 490 : Quang Tử Gặp Chuyện

Ngày đăng: 15:00 30/04/20


Khi đến xem vết thương của Chủ đao y sinh, Sở Thiên vốn nghiêm túc không nhịn được bật cười. Chủ đao y sinh nửa đời người luôn đoạt mệnh và cứu người, hôm nay không ngờ lại bị người ta đoạt mệnh và cứu mạng, đối với anh ta mà nói quả thực là quá châm chọc rồi.Chờ Chủ đao y sinh rửa sạch miệng vết thương và băng bó xong, Chủ đao y sinh mới tựa vào đầu giường, ngưng thần tĩnh khí, đem thần thức ngưng tụ vào đan điền, cực lực ngưng tụ nội tức. Thời gian chưa tới một chén trà, mồ hôi trên trán đã rịn ra khắp băng gạc, thân người có chút run rẩy.Sở Thiên biết anh ta đang vận khí tự liệu, vì thế tiến lên trước vài bước để tay ở phần lưng anh ta, Chủ đao y sinh cảm kích gật đầu, khí lưu động vận chuyển quanh thân, sau một lúc lâu, Chủ đao sinh y cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng, dường bị bị đao quấy vào, không kìm nổi hét to một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu.Nhìn thấy máu tụ được phun ra, sắc mặt dần dần hồng trở lại, Sở Thiên biết anh ta đã giải quyết xong vấn đề khó nhất, còn sót lại đau đớn anh ta hiểu rõ hơn bản thân, Sở Thiên không khỏi cười nhẹ nói:

- Chủ đao y sinh, xem ra thương thế của anh không nhẹ, ngoại trừ nội thương ở lưng còn có vài vết đao ngoài da.Chủ đao y sinh cầm khăn tay bên cạnh lau sạch mồ hôi, tinh thần dần dần thả lỏng, sau đó mới lắc đầu thở dài:

- Có biết tại sao tôi lại gặp phải kết cục như thế không? Cũng là vì mấy bình Trúc Diệp Thanh của tiểu tử cậu đấy, không ngờ được cậu vẫn còn dám cười, tôi thật sự quá thảm thương rồi!Mặc dù biết anh ta đang nói đùa, nhưng Sở Thiên vẫn tươi cười, chậm rãi nói:

- Nói xem đã xảy ra chuyện gì, trong trí nhớ của tôi, không có mấy người có thể đả thương anh thành như vậy được. Chính như lời tôi nói, anh đã giúp tôi rất nhiều, bất kể là ai muốn đối phó với anh đều phải bước qua xác tôi.Chủ đau y sinh sắc mặt tiều tụy cười cười, cầm lấy cốc nước ấm bên bàn uống, sau khi thân mình cảm thấy ấm áp mới nói:

- Cho đến bây giờ, sát thủ của Thiên Triều chết trong tay tôi đã có bốn mươi bảy mười rồi, nhưng giải thưởng được treo vẫn không hề giải trừ, sát thủ vẫn người trước đi người sau lại đến.Sở Thiên nhẹ nhàng kéo ghế ra ngồi.- Giết đến nỗi tay tôi đều mềm nhũn ra rồi, tôi cảm thấy trị bệnh phải trị tận gốc, nhất định phải tìm ra chân tướng phía sau bức màn, khiến người đó gỡ bỏ giải thưởng. Hơn nữa, quãng thời gian trước cậu vừa hay đi tới Tam Giác Vàng, sự an toàn của bản thân căn bản không cần tôi lo lắng, vì thế tôi liền chuyên tâm điều tra cẩn thân. Cuối cùng rốt cục cũng tìm ra manh mối ở chỗ Hắc đạo sở tài phán!Nghe đến đó, Sở Thiên hơi hơi nhíu mày, có vài phần khó hiểu:

- Hắc đạo sở tài phán? Tôi không thù không oán với bọn chúng, tại sao phải dùng số tiền lớn để mua đầu của tôi? Hơn nữa Hắc Bạch vô thường lúc sáng còn nói chuyện nghìn lẻ một đêm cho tôi biết, cái gì mà Sở trưởng của bọn chúng muốn phán quyết tôi, tôi nghe đến mức hoa đầu chóng mặt!Chủ đao y sinh chuyển động thân mình, tận lực làm cho mình trở nên thoải mái một chút nói:

- Không có chứng cứ trực tiếp giải thưởng là do Hắc đạo sở tài phán đưa ra, tôi sở dĩ bị thương cũng là vì nghe được hai tên đó đại ngôn vô lễ, thảo luận khi nào thì bắt được cậu đem đi phán quyết. Tôi nhịn không được muốn xử lý bọn chúng, đương nhiên, cũng bị vài vết thương nhẹ!Sở Thiên cúi đầu cười cười không nói, người của Hắc đạo sở tài phán thân thủ cũng không yếu, bị bọn chúng đánh trúng sao có thể chỉ là chuyện vết thương nhẹ? Nhưng vì mặt mũi của Chủ đao y sinh hắn không muốn nói ra, tiếp tục mở miệng:

- Ông bạn già, bất kể thế nào, đều là Sở Thiên nợ anh. Đúng rồi, sao đó thì sao? Sao lại bị Hắc Bạch vô thường đuổi giết?Chủ đao y sinh đang cười cười bỗng nhiên trở nên khổ sở, cuối cùng uống nốt nửa cốc nước ấm rồi trả lời:

- Tôi nghĩ xử lý hai người bọn họ thì hết chuyện rồi, ai ngờ phía sau Hắc Bạch vô thường còn có một phụ nữ mặc áo đen vừa vặn đánh đến cửa, tôi liền nổi lòng tham muốn giết sạch bọn chúng.- Ai ngờ, cô gái áo đen kia thủ đoàn độc ác, hai tay đeo gang tay tơ vàng đao thương bất nhập, lại thêm Hắc Bạch vô thường vây giết. Tự nhiên bị đánh cho hoa rơi nước chảy, chỉ có thể chạy tới hoa viên Tiềm Long tìm cậu giúp đỡ che chở, dù sao cũng là bởi vì cậu mới xảy ra chuyện, để cậu cứu mạng không phải là chuyện gì mất mặt!Trong lòng Sở Thiên khẽ nhúc nhích, hơi kinh ngạc nói:

- Anh nói là còn có một cô gái mặc áo đen? Nhưng buổi sáng tại sao không nhìn thấy cô ta ở đây? Anh có biết lai lịch của cô ta không?Chủ đao y sinh lắc đầu, thở ra một hơi:

- Trong trí nhớ của tôi, chưa từng gặp qua người phụ nữ này trên giang hồ, ngoại trừ hai chiếc găng tay bằng tơ vàng của cô ta, còn có dấu lân phấn. Khi giao thủ thỉnh thoảng còn bắn ra quả cầu lửa nhỏ, không chỉ khiến cho người ta khó lòng phòng bị còn khiến tâm thần của đối thủ bị nhiễu loạn, tôi chính là vì vậy mà trúng hai chưởng của Hắc Bạch vô thường.- Sau đó, tôi liền nhanh chân chạy, dù sao mạng cũng quan trọng hơn, đuổi theo chỉ có Hắc Bạch vô thường, có lẽ cô gái kia cảm thấy hai tên kia đuổi giết một người bị thương như tôi là đủ nên không đuổi theo tới đây. Nếu không tôi đã sớm chết giữa đường rồi, lại càng không thể chạy tới hoa viên Tiềm Long này. Món nợ này, sớm hay muộn tôi cũng phải trả cho tổ chức của bọn chúng!Hạ xuống tối hậu thư, Chủ đao y sinh không chống đỡ nổi nữa, cả người nằm xuống, Chủ đao y sinh anh ta luôn biết làm chuyện gì có lợi nhất cho thương thế của mình. Tuy người thầy thuốc này giết người nhiều hơn cứu người, nhưng không thể phủ nhận y thuật của anh ta kỹ càng hay tuyệt.Sở Thiên nhìn miệng vết thương trên người anh ta, máu đỏ thấm đẫm băng gạc, biết Chủ đao y sinh cần nghỉ ngơi. Vì thế đem sự việc của Dương Phi Dương nuốt vào trong bụng, nhẹ nhàng mỉm cười, đứng dậy vỗ vỗ bờ vai anh ta, chậm rãi nói:

- Yên tâm đi, kẻ địch của anh cũng là kẻ thù của Sở Thiên, anh hiện tại tốt nhất nên yên tâm dưỡng thương.- Sau khi thương thế tốt lên sẽ tiếp tục thảo luận làm sao để đối phó kẻ thù, tôi sẽ dặn dò Phàm Gian tăng nhân sự phòng bị, tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương nửa cọng tóc của anh!Sau khi nói xong, Sở Thiên kéo chăn cho anh ta, lúc xoay người quay đi trong mắt hiện lên chút bất đắc dĩ, Chủ đao y sinh kinh nghiệm giang hồ nhạy bén bắt được vẻ mặt muốn nói lại thôi của Sở Thiên, giơ lên khuôn mặt ác nghiệt, khóe miệng khó khăn treo lên nụ cười nói:

- Sở Thiên, cậu có tâm sự gì sao? Chẳng lẽ cậu bị thương chờ tôi trị liệu? Nếu là bạn bè thì mau thành thực báo cáo.Vừa đi đến cửa, Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, không ngừng cười khổ đáp:
- Nghe anh em Bạch Hổ đường nói, có một bang phái nhỏ muốn đầu nhập vào Soái quân, cho nên Quang Tử phải qua bên đó nói chuyện với nhau để thể hiện thành ý. Ai ngờ vừa mới nói chuyện được nửa giờ, liền có hơn trăm tên cảnh sát xuất hiện, trong phòng phát hiện ra hơn mười kg thuốc phiện, đầu mục của tiểu bang phái kia cũng nhận là giao dịch với Quang Tử!Sở Thiên hơi hơi suy nghĩ, phun ra ngọn cỏ trong miệng nói:

- Bang phái kia tên là gì?Phương Tình hiển nhiên nắm rõ tất cả tư liệu, không chút lựa chọn trả lời:

- Lang bang! Bang chủ là Uông Tử Hào, bang chúng cũng hơn trăm người, dũng mãnh thiện chiến. Xem như là bang phái mới quật khởi ở Trung Sơn, nhưng bởi vì tranh đoạt địa bàn mà trêu chọc Đường Môn, Đương Môn đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy. Kỳ quái là, không tiến hành công kích hủy diệt bọn họ.Thiên Dường Sinh không lộ nét mặt, kiên nghị ác nghiệt nói:

- Tôi đi tiêu diệt bang phái đó!Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói:

- Bây giờ còn chưa phải lúc!Phương Tình trì hoãn một lúc, lại tiếp tục bổ sung:

- Lang bang bị chèn ép ngày ngày khổ sở, cho nên không biết vì sao tìm được đến Quang Tử, cũng đề xuất quy thuận với Quang Tử. Anh Quang biết Soái quân sớm hay muộn đều sẽ giao chiến vào Đường Môn, cảm thấy thu nạp Lang bang không thể nghi ngờ là cái đinh gim vào tim Đường Môn, cho nên đi Trung Sơn gặp Uông Tử Hào!Sở Thiên không hề có ý trách cứ Quang Tử, hắn hiểu rõ trong lòng Quang Tử là sốt ruột lập công mới có thể bị kẻ thù chụp mũ vào. Mua bán hơn mười kg thuốc phiện đâu phải là án nhỏ, dựa theo pháp luật thì phải bắn chết Quang Tử vài chục lần rồi, vì vậy cười khổ nói:

- Xem ra Quang Tử là bị hãm hại! Chị Tình, có liên lạc với cảnh sát ở Trung Sơn không?Phương Tình gật gật đầu, giữa lông mày khẽ nhíu vào:

- Đã liên lạc qua rồi, nhưng cảnh sát địa phương tang chứng vật chứng đều có, hơn nữa đã đăng báo ở tỉnh. Bất kể như nào cũng không chịu thả người, thậm chí luật sư của chúng ta cũng không gặp được Quang Tử. Cho nên Quang Tử ở trong nhà giam sống hay chết không có bất kỳ ai biết!Trong mắt Sở Thiên hiện lên sát khí, không giận mà uy nói:

- Quang Tử xảy ra chuyện gì không hay, anh sẽ lấy đầu Cục trưởng của bọn chúng!Phương Tình nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Chỉ sợ sự việc không đơn giản như vậy, Lang bang không có lý do gì mà vu cáo hãm hại. Em nghĩ, phía sau tất nhiên có thế lực lớn làm chỗ dựa, mà thế lực lớn nhất ở phía nam đối đầu với chúng ta chính là Đường gia. Sự việc lần này mười phần thì mười phần có liên quan đến bọn chúng! Hai bang chùng tranh chẳng qua chỉ là một trò ảo thuật.Sở Thiên đương nhiên biết điều đó, trong mắt ngưng tụ thành một tia sáng nói:

- Đêm nay đến Trung Sơn!