Đô Thị Thiếu Soái
Chương 491 : Lời Vàng Ý Ngọc
Ngày đăng: 15:00 30/04/20
Buổi trưa gió lạnh thấu xương, thổi tung tóc của Sở Thiên.Nhưng hắn lại không hề cảm thấy cái lạnh như băng của mùa đông, ngón tay gõ theo tiết tấu trên mép ghế. Hắn đang chờ, chờ điện thoại của Chu Long Kiếm, lão hồ li đó quản lý Tổ chức chống bạo lực của chính phủ Thiên Triều, cho dù là cảnh sát ở tận thành phố Trung Sơn cũng là vây cánh của lão, nếu như lão đứng ra giúp đỡ, cứu được Quang Tử là điều cực kì quan trọng.Điện thoại cuối cùng cũng reo lên, số điện là của Chu Long Kiếm, Sở Thiên mặc dù vui mừng nhưng lại không nhấc máy nghe ngay lập tức. Nói chuyện với Chu Long Kiếm, bất cứ chi tiết nào cũng không thể bỏ qua, nếu như nhanh chóng nhận điện thoại của lão sẽ chứng tỏ bản thân đang vô cùng lo lắng, nếu vậy khi nói chuyện sẽ bị yếu thế, khó có thể đảm bảo sẽ không bị lão kéo đi làm việc vì đất nước.Sau hai tiếng chuông, Sở Thiên mới cầm ống nghe, vừa ‘alo’ một tiếng, tiếng cười sang sảng của Chu Long Kiếm liền truyền đến, tiếng cười tự tin và phấn khởi, vô cùng nhiệt tình nói:
- Lão đệ Sở Thiên, nghe thư kí nói, vừa rồi cậu gọi điện đến tìm tôi? Thật ngại quá, tôi đang chủ trì cuộc họp, giờ mới có thời gian rảnh.Người này nói chuyện khôn khéo đưa đẩy cẩn thận, trong lòng Sở Thiên thầm mắng chửi lão nhưng vẫn nặn ra nụ cười nói:
- Bộ trưởng Chu sắp thăng chức, tất nhiên là bận nhiều việc, nào có như cuộc sống bằng đao kiếm của Sở Thiên, mỗi lần làm việc đều phải đổ máu, không dễ dàng vì tận trung với quốc gia mà đổi lấy chút rảnh rỗi, lại bị người của Bộ trưởng Chu làm cho hỗn loạn.Lời nói của Sở Thiên có hàm ý khác tất nhiên là Chu Long Kiếm nghe hiểu, sau khi có chút chần chừ, thẳng thừng nói:
- Lão đệ, xảy ra chuyện gì vậy, người nào của Chu Kiếm Long dám đi trêu chọc cậu? Đúng là chán sống rồi, cho tôi biết, tôi sẽ bắt người đó đến tận nơi tạ lỗi, tùy ý cậu trừng trị.Sở Thiên đang đợi câu nói này của lão, nghe thấy vậy thái độ liền dịu đi, hờ hững trả lời:
- Cảnh sát ở Trung Sơn câu kết với hắn bang ở đó tạo bẫy cho an hem kết nghĩa của Sở Thiên là Quang Tử, vu cáo Quang Tử buôn bán mười mấy kg thuốc phiện, nhốt anh ta vào nhà giam trọng phạm, còn không cho bất cứ ai vào gặp, kể cả luật sư.Chu Long Kiếm hơi nhíu mày, vô cùng ngạc nhiên nói:
- Có chuyện này sao?Hỏi xong, trong lòng Chu Kiếm Long liền hiểu rõ, thành phố Trung Sơn chính là trái tim của Đường gia, anh em kết nghĩa của Sở Thiên bị cảnh sát ở đó mai phục, hiển nhiên là nhắm vào Soái quân và Sở Thiên, hắc đạo hôm đó dám đối đầu với Soái quân có lẽ không thể không có sự liên quan với Đường gia, xem ra việc này nên thận trọng.Mọi người đều là người thông minh, Sở Thiên đoán được tâm tư của Chu Long Kiếm, không để ý đến, cười nói:
- Đây là hai mươi vạn, coi như là số tiền nhỏ bồi thường, có số tiền này anh có thể mua được rất nhiều tin tức hữu dụng, biết rõ thái độ của các xã đoàn khác đối với anh mà có đối sách, nếu không tùy tiện trở lại khó có thể đảm bảo lão đại của anh không hoài nghi.F ca cảm kích gật gật đầu, không khỏi thầm than Sở Thiên suy nghĩ cẩn thận, thảo nào đám người của anh ta không giết được hắn, ngược lại còn bị kết cục bi thảm, vì thế đưa tay nhận lấy tấm chi phiếu.Anh Thành đang muốn tiễn F ca thì Phương Tình vội vàng xông vào , hoàn toàn không lo ngại F ca đang ở đây, lo lắng nói:
- Thiếu soái, không tốt rồi, vì có chứng nhận của Lang bang, ngày kia bọn Quang Tử sẽ bị áp giải đến Quảng Châu giam giữ, còn bị công khai phán quyết nữa.Công khai phán quyết? Đây rõ ràng là muốn cắt đứt đường sống của Quang Tử.Hai tay của Sở Thiên nắm chặt lại nhưng lại thả lỏng ngay lập tức, đã có đối sách rồi, hiện tại quan trọng là cần phải bình tĩnh.F ca vừa bước ra khỏi cửa bỗng nhiên quay đầu lại, sau khi chần chừ một chút thì nói:
- Soái quân, Lang bang ở Trung Sơn thật ra cũng thuộc Đông Hưng xã của tôi, lúc đầu, lão đại chúng tôi thấy miếng bánh Hongkong quá nhỏ vì thế muốn lấn sang Đại Lục, Lang bang Trung Sơn là thí điềm đầu tiên, rót vào không ít nhân lực vật lực nhưng sau này lại bị Đường gia đánh cho thất bại thảm hại.Thỏ khôn phải đào ba lỗ, hắc đạo hiện giờ cũng tương đối khó lẫn vào, nhỏ thì sợ bị kẻ lớn ăn mất, lớn thì sợ bị chính phủ xử lí, vài vậy, ngay cả tổ Sơn Khẩu và Mafia đều muốn sinh tồn. Đông Hưng hội giác ngộ ra điều này cũng không có gì ngạc nhiên, chẳng qua lo sợ cây cao gió lớn, vì vậy mới có thể xuất hiện Triều Dương đường và Lang Bang gì gì đó.Trong lòng Sở Thiên hơi động, ánh mắt lóe lên ánh hào quang khó phát hiện, hỏi:
- Nhưng theo như tình báo mà tôi nhận được, Đường Môn từ trước tới nay không hề tiến hành công kích mang tính hủy diệt đối với Lang Bang, là Đông Hưng hội quá cường hãn, hay là Đường Môn quá vô dụng? Tại sao không thể đuổi các anh ra khỏi Trung Sơn chứ?