Đô Thị Thiếu Soái
Chương 55 : Ngựa non háu đá
Ngày đăng: 14:54 30/04/20
Cảm giác của Sở Thiên lập tức nói rõ cho hắn: súng.
Sở Thiên cười khổ sở. Hải Tử chắc là sợ gặp nguy hiểm, vì vậy đã đưa cho hắn một khẩu súng phòng khi cần đến. Nhưng Hải Tử lại không biết Sở Thiên không biết dùng sung. Sở Thiên tìm kĩ lại một lần nữa rồi lại cười khổ. Chắc Hải Tử sợ hắn không biết dùng súng nên đã bỏ cả một tờ giấy hướng dẫn sử dụng súng trong đó. Sở Thiên chỉ có thể bỏ súng vào trong túi thức ăn, bất chợt để người khác nhìn thấy thì sẽ báo cảnh sát bắt lại ngay. Đến lúc đó ngay cả bản thân mình cũng khó mà bảo vệ được huống hồ là bảo vệ Lâm Đại Dũng? Nhưng Sở Thiên vẫn lấy hướng dẫn súng ra xem, bất luận thế nào thì Hải Tử cũng đã mang súng vào rồi, dùng hay không lại là một chuyện khác, học một chút cũng chẳng có hại gì.
Đúng lúc đó Hải Tử gọi điện thoại tới:
- Tam đệ, có phải đã thấy thứ gì đó hay trong túi đồ ăn, chế tạo của nước Đức đấy, súng lục p229, có thể bắn xa 100m, tốc độ 60 phát trong một phút.
Sở Thiên cám ơn rồi mới nói:
- Vấn đề là, anh Hải, em không biết sử dụng. Cho dù có đọc hiểu tờ hướng dẫn đó đi chăng nữa, nhưng chưa từng luyện tập thực tế thì độ chuẩn xác là rất thấp.
Hải Tử dường như rất đa mưu túc trí, sớm đã biết Sở Thiên sẽ như vậy nên cười hai tiếng, nghiêm trang nói:
- Tam đệ, thật ra uy lực lớn nhất của súng nằm ở tính uy hiếp của nó, đó là lúc còn chưa bắn, đến lúc thực sự bắn xong rồi thì chẳng còn gì. Anh đưa cho đệ súng ý là để em dọa người đối diện với mình. Có thể dọa được họ để bọn họ không đánh mà tự khắc lui, bằng không lần nào em cũng tận sức mà làm thì tốn rất nhiều thể lực với tinh lực đó.
Sở Thiên lặng lẽ nghĩ, cũng phải, cái thứ này dọa người ta khá tốt, hơn nữa thực ra không biết sử dụng thì có thể bỏ đạn ra, cầm thay thế tiền xu, lực sát thương cũng có thể mạnh hơn.
Khi Sở Thiên bỏ điện thoại xuống, liền vào phòng bệnh của Lưu Đại Dũng, bỏ đạn ra nhưng để lại một viên ở bên trong để giữ thể diện, rồi cất vào trong ngực. Những viên đạn khác tiện tay bỏ vào trong túi áo của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng lực bắn đi. Sau khi làm xong những việc này, vừa đi ra ngoài chẳng được mấy phút, miếng thịt bò khô trong miệng còn chưa nhấm nháp xong, thì có tiếng của một người con gái truyền đến:
Trương Lượng Quang vươn người:
- Có thể do hắn ta vô tình cứu được Lưu Đại Dũng nên Kiểm sát trưởng Lâm mới nhất thời tín nhiệm hắn ta mà thôi. Cô tưởng bây giờ ai ai cũng có năng lực, kĩ thuật siêu việt, trung quân báo quốc như chúng ta sao.
Lưu Phi Yến cười khì khì một tiếng:
- Cũng phải, xã hội bây giờ muốn tìm ra những người có động lực tiến lên phía trước, bất chấp nguy hiểm như chúng ta thực sự là rất khó. Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt Lưu Đại Dũng ngày mai hỏi ra chút gì đó có giá trị cho Kiểm sát trưởng Lâm, đồng thời giúp Kiểm sát trưởng Lâm phá được án, thì chúng ta có thể công thành danh toại rồi.
Nghĩ đến công thành danh toại trong ánh mắt của Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang cháy lên ánh sáng rực rõ. Nếu bản thân thực sự có thể trợ giúp trong vụ án này thì không những có thể lộ diện trước những đồng nghiệp cùng lứa mà còn có thể cao hơn người ta một bậc. Cho dù đứng trước nhân dân cả nước cũng có thể ưỡn ngực ngẩng cao đâu, nghĩ đến việc được mọi người ngưỡng mộ, miệng hai người lộ ra nụ cười đầy đắc thắng.
Sở Thiên ở dưới lầu không biết tại sao, lại thở dài nói:
- Ngựa non háu đá.