Đô Thị Thiếu Soái
Chương 56 : Sát thủ bóng đêm
Ngày đăng: 14:54 30/04/20
Đêm nay, là một đêm đông thê lương. Những ngọn núi xa xôi cùng bầu trời tối tăm nối liền lại với nhau căn bản không thể phân biệt rõ đâu là núi đâu là trời. Bên ngoài tiếng gió gào thét vừa mãnh liệt vừa sắc bén đập vào các cánh cửa kính của bệnh viện. Hành lang càng lộ ra từng hơi thở âm trầm. Lúc này cửa sổ của mỗi phòng bệnh đều đã đóng chặt. Thậm chí cảm thấy chỉ cần cho một ngọn gió xuyên vào đều có thể nuốt chửng cả bóng đêm vậy. Bụi cỏ xung quanh bệnh viện thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng kêu thê lương của lũ côn trùng càng làm cho người ra cảm thấy từng trận giá rét, thỉnh thoảng tiếng bước chân "soạt soạt" ngoài hành lang làm cả đêm đông giá rét càng trở nên yên tĩnh.
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang rúc trên ghế, xem đồng hồ, mới hơn 11 giờ. Bây giờ mới bắt đầu cảm giác được sự gian nan của đêm khuya. Nếu không có túi thức ăn lớn của Sở Thiên để giết thời gian và bổ sung năng lượng thì sẽ thấy đêm nay càng dài, càng khổ sở. Trương Lượng Quang vươn người, cử động chân tay lạnh cóng của mình, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn.
- Ây, thì ra thức đêm khổ cực như vậy, thảo nào tên tiểu tử Sở Thiên kia chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Còn mặt dày nói không muốn chúng ta nhìn thấy mà phiền, rõ ràng mà không muốn gác đêm.
Lưu Phi Yến ngáp một cái, lấy ra một cái gương soi:
- Ôi con gái thức đêm là mau già nhất. Sau vụ án này, tôi nhất định phải về dưỡng da thật tốt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trương Lượng Quang bất giác cũng ngáp theo một cái:
- Con gái các cô đúng là nhiều chuyện, luôn lo lắng cho dung nhan của mình, thật là rảnh rỗi. Phi Yến, cô trực đi, tôi đi WC đã.
Trên cành cây, một con chim cú quỷ dị thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu thê lương dự báo cái chết làm cho Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yêu đều thấy sợ hãi đến từng sợi lông.
Người Lưu Phi Yến khẽ run:
- Lượng Quang, anh không thể đợi chút nữa hay đi sao? Nói thật, kẻ bắt cóc dù thế nào tôi cũng không sợ nhưng cái âm trầm này của bệnh viện thì lại làm tôi sởn hết cả da gà.
Vừa nói vừa dùng tay dò xét mạch đập của Lưu Đại Dũng.
Nét mặt của Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang biến sắc, tâm trí biến đổi, Lưu Phi Yến thử thăm dò liền hét lớn một tiếng:
- Ngươi không phải bác sĩ, rốt cục ngươi là ai?
Vừa dứt lời, tay của Trị Ban Y Sinh bỗng dừng lại, mắt phóng ra tia sáng, phi cuốn bệnh án về hướng Lưu Phi Yến. Lưu Phi Yến vừa nghiêng đầu tránh được, Trị Ban Y Sinh đã đấm một đám vào vai của cô. Lưu Phi Yến giống như diều đứt dây ngã về phía sau. Trương Lượng Quang kinh hãi, không ngờ lực đánh của tên Trị Ban Y Sinh này lại lớn như vậy, một Lưu Phi Yến được huấn luyện nghiêm khắc mà lại bị gã đánh chỉ một quyền đã bay đi.
Trương Lượng Quang nhanh chóng rút súng lục ra, còn chưa kịp giơ lên Trị Ban Y Sinh đã giống như mũi tên lao đến, con dao phẫu thuật sáng choang lộ ra dọa người. Trương Lượng Quang căn bản không có cơ hội mở chốt bảo hiểm, con dao phẫu thuật đã ở ngay trước mặt chỉ có thể lui về phía sau, vừa lùi được mấy bước thì phát hiện đến kịch tường. Trương Lượng Quang chỉ có thể ném súng hướng vào phía đầu của Trị Ban Y Sinh lần nữa. Đồng thời lợi dụng thời gian ngắn ngủi đó, chân phải đạp vào vách tường, mượn sức của tường xông về phía Trị Ban Y Sinh.
Trị Ban Y Sinh nghiêng đầu tránh khẩu sung. Trương Lượng Quang cũng đã xông tới, giữ chặt tay cầm con dao phẫu thuật của Trị Ban Y Sinh, sắc mặt Trị Ban Y Sinh không hề đổi. Bỗng nhiên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn con dao phẫu thuật lên, há miệng giữ lấy con dao một cách chuẩn xác, hướng về phía cổ của Trương Lượng Quang rạch một nhát. Trương Lượng Quang không ngờ Trị Ban Y Sinh còn có chiêu này chỉ có thể buông tay ra lui về phía sau. Trị Ban Y Sinh kẹp con dao phẫu thuật dùng lực hất lên, con dao phẫu thuật vạch lên vệch sáng nhưng không hướng về phía Trương Lượng Quang mà ném về phía Lưu Phi Yến đang lấy súng ra. Lưu Phi Yến chỉ chú ý đến việc móc súng hoàn toàn không để ý tiếng gió mà con dao phẫu thuật đang bay tới.
Trương Lượng Quang hét lên:
- Phi Yến, cẩn thận.