Đô Thị Thiếu Soái

Chương 92 : Điều khiển chiến đao

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Sở Thiên thấy hơi tiếc, vì mình không hay dùng dao, hơn nữa, chiến đao này mang theo người cũng không tiện lắm. Nếu đeo ở trên lưng, đi ra ngoài đường bất kể lúc nào cũng sẽ bị các cụ ông, cụ bà trên đường báo cảnh sát, bản thân bất cứ lúc nào cũng có thể bị công an tịch thu hung khí trên bề mặt không có chút gì sáng chói này. Vậy chẳng phải rất phiền phức sao? Nếu như bình thường có thể vô hình, đến khi cần thiết mới xuất hiện, vậy còn được, nhưng Sở Thiên cũng biết được khả năng này không thể xảy ra.

Hồng Minh chiến đao cơ hồ cảm ứng được tâm linh của Sở Thiên, kêu lên một tiếng, trượt trên cánh tay của Sở Thiên, biến mất không có dấu vết gì. Sở Thiên còn thật sự cho rằng Minh Hồng đao đã tàng hình rồi, trong lúc đang ngạc nhiên lại phát hiện sau lưng mát lạnh, đưa tay ra sau sờ, quả nhiên Minh Hồng đao dính trên sống lưng của mình, không chỉ không gây cản trở động tác của cơ thể, mà còn giống như một chiếc áo chống đạn bảo vệ lưng. Sở Thiên khẽ kinh ngạc, lực tự phát của chiếc Minh Hồng đao này quả nhiên dũng mãnh, nếu như không phải bản thân đã khống chế được Minh Hồng đao thì e rằng giờ đã biến thành con rối của Minh Hồng đao rồi.

Sở Thiên quyết định thử một lần nữa, tay phải vừa đưa ra, trong miệng khẽ hô "đao", trong nháy mắt, Hồng Minh đao đã kêu lên một tiếng rồi xuất hiện trong tay phải của Sở Thiên. Sở Thiên khẽ cười, trong lúc tập trung nghĩ về sự chuyển động, trong lòng nhủ "về", Minh Hồng đao lại kêu lên một tiếng rồi biến mất khỏi bàn tay phải, dính lên lưng. Trong những ngày nóng nực có vẻ mát mẻ khác thường này, Sở Thiên thấy Minh Hồng đao không hề gây cản trợ đến những hoạt động tự nhiên của mình, hơn nữa nói không chừng lúc nào cần dùng đến nó cũng do nó quyết định.

Sở Thiên mặc dù tiếp xúc nhiều với Minh Hồng đao, nhưng rất nhanh chóng bỏ nó vào lãng quên. Thứ nhất không cần thường xuyên dùng đao vì bản thân hiện giờ thân thủ cũng đủ để đối phó với một số sự việt phát sinh đột xuất, thứ hai là kì thi đại học càng lúc càng đến gần. Mọi người bề ngoài có vẻ thoải mái nhưng thực ra đều tăng nhanh nhịp độ ôn thi. Trong kì thi cuối năm lớp 12 toàn thành phố, ngoài Sở Thiên có toàn bộ các môn đạt điểm tối đa ra, học sinh của 13 lớp cũng tranh đấu khá gay gắt. Ngay cả học sinh lớp 13 cũng vượt qua điểm trung bình tất cả các môn. Lâm Ngọc Đình dưới sự kèm cặp của Sở Thiên cũng chen vào top 5 của lớp. Để chủ nhiệm lớp của bọn họ được nhận hết công lao. Nhưng các học sinh đều biết rõ đây đều là công lao của Sở Thiên.

Chiều hôm nay, bọn người Tào Hoa Vũ, Ngô Ngân Quý vốn đã tan học đột nhiên lại quay lại, trên mặt có chút kinh sợ. Sở Thiên chưa lên tiếng, Tào Hoa Vũ đã nắm ống tay áo của Sở Thiên, nói:

- Thiếu soái, có việc không hay rồi!

Sở Thiên khẽ ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ kinh hãi của bọn họ, dường như sớm đã biết họ định nói gì, thản nhiên nói:
Diêu Phong Tử mặc dù thấy Sở Thiên lợi hại, bản thân mình không phải là đối thủ, năm thanh niên lêu lổng trước cũng không phải là đối thủ, nhưng Diêu Phong Tử cho rằng đó là toàn bộ bản lĩnh của Sở Thiên rồi. Bây giờ có mười mấy người bao vây, gã không tin Sở Thiên còn có thể an toàn thoát thân. Cho dù Sở Thiên thoát được thân, chỉ cần đánh mấy người anh em này, Diêu Phong Tử sẽ về xúi giục lo đại, nói rằng Sở Thiên có ý muốn đối đầu với tất cả bọn họ. Đến lúc đó Sở Thiên có lợi hại hơn nữa, thì cũng có thể lợi hại hơn lão đại có mấy chục người sao?

Sở Thiên nhìn lũ côn đồ đến xã hội đen cũng không bằng ở trước mắt, có vẻ xem thường, chỉ là có vài phần không kiên nhân với sự dai dẳng bám riết của Diêu Phong Tử, bây giờ thấy Diêu Phong Tử dẫn theo một đám ngang ngược hống hách đến đối phó mình, vì vậy đứng giữa bọn chúng, khinh bỉ nhìn Diêu Phong Tử:

- Diêu Phong Tử, mày cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi à, ngoài việc tìm người giúp đỡ, bản thân lại trốn phía sau làm con rùa rụt cổ, mày còn có thể làm gì?

Những học sinh vây quanh muốn cười cũng không dám cười. Vì bọn họ cũng biết, bọn côn đồ mà Diêu Phong Tử hôm nay dẫn đến đều không ra gì, trên cánh tay của mỗi tên đều săm một chữ "Hắc", học sinh nhìn thấy chữ "Hắc" này đương nhiên cho rằng bọn chúng là xã hội đen, ai cũng lo lắng cho Sở Thiên. Những sự việc mà bọn xã hội đen làm ở trên tivi cho thấy việc gì chúng cũng không sợ, hơn nữa chọc phải chúng thì khó mà thoát khỏi.