Đô Thị Thiếu Soái
Chương 93 : Uy lực thần kỳ của chiến đao
Ngày đăng: 14:54 30/04/20
Diêu Phong Tử đương nhiên không muốn lôi thôi nhiều lời với Sở Thiên, hung hăng giáng đòn phủ đầu nói mấy câu:
- Nhóc con, không ngờ ngươi dám liên kết với đám học sinh không nộp phí bảo kê, ngăn cản huynh đệ chúng tao phát tài. Hôm nay ông mày sẽ cho nhóc chết không có chỗ chôn thây, các anh em xông lên cho ta.
Mười mấy tên thanh niên bất lương xông vào Sở Thiên như hổ vồ, trong tay tên nào tên ấy đều cầm một thanh đao sắc bén, trông thật đáng sợ. Để mười mấy người bọn họ đi chém một cậu học sinh 18 tuổi này quả thật là quá đơn giản.
Lúc này, nhân viên bảo vệ ở cổng trường học đã biết ở đây xảy ra chuyện lớn gì đó rồi, vội vàng chạy ra xem. Nghĩ rằng cũng chỉ là đám côn đồ thường ngày bắt nạt học sinh thì phát hiện hôm nay có gì đó hơi khác. Tất cả đều là những tên lưu manh cầm đao sắc bén. Bảo vệ vừa mở miệng nói:
- Các cậu là ai mà lại tới trường học gây chuyện chứ?
Vừa nói dứt câu thì nhận được hai cái bạt tai của Diêu Phong Tử. Hôm nay Diêu Phong Tử mượn của đại ca nhiều người như vậy tự nhiên bộc lộ hết những tật xấu trong người ra. Người bảo vệ sau khi bị đánh thì vội vàng nhân cơ hội chạy ngay vào trong trường, đương nhiên cũng quên mất là phải báo cảnh sát. Đám người trước mặt không phải tới gây chuyện với mình, mà mình dù sao cũng đã ngăn cản rồi, là mình không ngăn cản được chứ không phải không ngăn cản.
Sở Thiên nhìn mười mấy thanh niên bất hảo kia đang xông vào mình lại còn cả mười mấy thanh đao nữa thì cảm thấy hơi phiền phức. Đột nhiên giật mình nghĩ tới Minh Hồng đao, vì vậy trong khoảnh khắc vừa tung người xông về đám thanh niên bất hảo phía trước kia trong đầu vừa nghĩ tới một từ "đao" thì Minh Hồng chiến đao đã rơi vào trong tay phải. Đám học sinh xung quanh nhìn thấy Sở Thiên chủ động xông lên đón nhận những thanh đao của đám thanh niên bất hảo kia thì đều toát hết mồ hôi, thậm chí có những cậu học sinh còn tưởng tượng ra cảnh trên người Sở Thiên đầy máu tươi trông rất thảm.
Mấy tên thanh niên bất hảo ở phía trước đều phát hiện ra trong tay Sở Thiên đã có một thanh đao từ lúc nào rồi và vung đao về phía mình. Đám thanh niên bất hảo đó vừa nhìn thấy thanh đao của Sở Thiên đã cười rộ, không những ngắn hơn thanh đao của bọn họ, mà lại không sáng loáng, trông chẳng sắc bén tẹo nào. Diêu Phong Tử hung dữ hét lên:
- Ranh con, có bản lĩnh thì đánh tới đây một chọi một với tao?
Đương nhiên Diêu Phong Tử cảm thấy mình vô cùng an toàn, nắm chắc phần thắng.
- Được rồi, không cần phải đánh nữa, chúng mày dẫn Diêu Phong Tử về cho tao.
Đám lưu manh vội dừng tay lại, sao đó kéo Diêu Phong Tử người đầy máu tươi về. Sở Thiên lắc lắc đầu, kiếp lưu manh của Diêu Phong Tử này e rằng đã tới hồi kết, đúng là vòng tuần hoàn nhân quả. Trước đây không biết đã ức hiếp bao nhiêu là học sinh, bây giờ cuối cùng gã cũng bị người ta ức hiếp rồi.
Hắc Tử xoay người tới chỗ Sở Thiên giả bộ thân thiết nói:
- Sở huynh đệ, hôm nay quả thực đã đắc tội rồi, đừng để tôi đây thành một tiểu nhân, để các anh em trong "Phượng Lai các" mở yến tiệc nhận lỗi với Sở huynh đệ.
Sở Thiên lắc lắc đầu, tên Hắc Tử này không phải là người thành thật, bản thân mình cũng chẳng có gì phải nói với y đương nhiên sẽ chẳng đi ăn uống gì, vì vậy mới nói:
- Thôi khỏi, tôi còn có việc phải làm, chuyện hôm nay dừng lại ở đây thôi, hy vọng anh em của Hắc Tử, sau này sẽ không tới trường Thiên Đô này gây chuyện nữa, vùng này do tôi quản.
Tất cả đám học sinh đếu cảm thấy câu nói "do tôi quản" của Sở Thiên rất bá đạo, hoàn toàn có thể đưa lên mười từ vựng đại vân phong của trường Thiên Đô.