Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 1 :
Ngày đăng: 19:28 19/04/20
Hắc Cẩu ngồi bên lề đường hút thuốc, đối diện hắn là một đại viện quyền quý — nhà của thương nhân vải vóc nổi tiếng Trùng Khánh, Diệp Hướng Dân. Bên chân Hắc Cẩu có đến bảy tám tàn thuốc, nói rõ hắn đã ngồi ở nơi này bao nhiêu lâu.
Ngoài đường vốn đã náo nhiệt, gần đây còn náo nhiệt hơn, bởi vì chính phủ quốc dân dời đến Trùng Khánh, người người như thủy triều mà ùa tới thành phố núi này, cả thành phố tốt xấu lẫn lộn, vừa náo nhiệt lại vừa tức giận, nhưng trong bầu không khí tức giận này còn trộn lẫn mùi chết chóc, sôi động mà lại nặng nề, méo mó. Một sự mâu thuẫn vô phương giải thích — bởi vì đây là năm… 1937.
Một cậu bé mặc quần áo được vá từ vải vụn rón rén đến gần Hắc Cẩu, thử nhặt một tàn thuốc bên chân hắn, sau đó lại lui một bước, đợi Hắc Cẩu phản ứng. Hắc Cẩu chỉ nhìn cậu bé một cái, nhưng cũng không nói gì thêm, thầm chấp nhận cho hành vi của cậu, thế là cậu bé kia lại đến gần một lần nữa, ngồi xổm xuống nhặt tàn thuốc trên mặt đất.
Hắc Cẩu biết cậu bé này đang làm gì. Lượm những tàn thuốc đã hút của người khác, lấy sợi thuốc lá còn dư bên trong rồi lại dùng giấy thuốc bao lại, sau đó hạ giá bán.
Lúc cậu bé kia nhặt đến mẩu thuốc thứ tư, Hắc Cẩu duỗi chân ra giẫm lên tay cậu bé, hé miệng nói ra một đống từ không ai nghe hiểu được: “Sono tabako ikura desu ka?”()
Cậu bé kia sửng sốt một chút: “Gì.. anh nói cái gì?”
Hắc Cẩu nói: “Ikura?”
Nét mặt cậu bé trở nên hoảng hốt, thân thể nhỏ bé run rẩy: “Anh, anh, anh là người Nhật Bản?!”
Hắc Cẩu hít một hơi thuốc thật sâu, sau đó hướng cậu bé kia nhả khói. Hơi khói đặc phả vào gương mặt cậu bé, cậu bé lập tức chảy nước mắt ho khan. Cậu dùng sức cố gắng rút tay ra khỏi bàn châm đang giẫm lên kia, cũng không lượm tàn thuốc nữa, ngã nhào về phía sau rồi chạy đi, vừa chạy vừa sợ hãi kêu lẩm bẩm: “Giặc Nhật tới.. giặc ngoại xâm tới..”
Hắc Cẩu cười haha. Hắn thích nhất là nhìn biểu tình hoảng sợ trên gương mặt người khác, điều này khiến hắn cảm thấy sung sướng, bởi vì đã lâu rồi hắn không có thứ cảm giác ấy. Hắn đã sớm mất đi linh hồn của bản thân.
Cậu bé nhặt thuốc rời đi rồi, Hắc Cẩu lại châm thuốc một lần nữa, tiếp tục nhìn chằm chằm cửa lớn phía đối diện.
Diệp Vinh Thu ngồi trên quán trà đợi nửa giờ, Phùng Chân vẫn còn chưa tới. Theo lý thuyết, Phùng Chân là một rất thuận phép tắc, hẳn sẽ không đến trễ như vậy. Anh nhớ tới Hắc Cẩu ngồi chầu chực ở dưới lầu, đột nhiên nảy lên dự cảm xấu, vì vậy nhanh chóng đi xuống dưới.
Ngoài cửa quán trà có tiếng ồn ào, mọi người vây lại thành vòng tròn, chẳng biết vây xem cái gì. Diệp Vinh Thu đẩy đoàn người đi vào, thấy rõ tình hình bên trong, nhất thời kinh ngạc.
Phùng Chân ngã xuống mặt đất, trên mặt xanh xanh tím tím một mảng, khóe miệng còn tụ máu. Mắt kính của cậu ta rơi một bên, một bên gọng bị gãy, một bên mắt kính vỡ thành hình mạng nhện. Hắc Cẩu cưỡi trên người cậu ta, cười hì hì đưa điếu thuốc đến bên miệng Phùng Chân: “Tới đi, hít một hơi ấy, mong chú thích.”
Diệp Vinh Thu giận run người: “Mi! Dừng tay!”
Hắc Cẩu quay đầu lại, thấy Diệp Vinh Thu liền nở nụ cười, chỉ vào Diệp Vinh Thu rồi dương dương tự đắc với Phùng Chân, “Này, Tam gia coi trọng cái mông của anh ta, nhờ tôi đến trông nom cái mông ấy, không cho phép người khác chạm vào. Chú em hiểu không? Hiểu rồi thì sau này cách xa anh ta ra một chút.”
Nhất thời, ánh mắt quần chúng đến xem đều dừng trên người Diệp Vinh Thu, ngay cả Phùng Chân cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Vinh Thu. Diệp Vinh Thu chỉ cảm thấy như bị ăn một cái tát trước mọi người, trời đất quay cuồng, mặt rát đau. Trong nháy mắt nổi lên ý niệm muốn bóp chết cái tên Hắc Cẩu kia, nhưng mà anh là một người có tu dưỡng đọc sách, sẽ không làm loại chuyện như này.
Diệp Vinh Thu giận tím mặt: “Câm miệng đi! Đồ tạp chủng, quay lại nói cho Hoàng Tam, bảo ông ta cút khỏi trái đất đi! Diệp nhị tôi không đội trời chung với ông ta!”
-x-
() Sinh Sinh không dịch câu nói = tiếng Nhật của Hắc Cẩu, nhưng nếu bạn nào muốn biết nghĩa thì câu đấy có nghĩa là “Chỗ thuốc lá đó bán bao nhiêu tiền?” (そのたばこいくらですか。)Ikura (いくら)= bao nhiêu tiền?
M: “Gia” trong Hoàng Tam gia nghĩa là ông/lão/ngài.. bởi vì bối cảnh và cách gọi Tam gia mà mình giữ nguyên /