Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 2 :
Ngày đăng: 19:28 19/04/20
Bình sinh, đây là lần đầu tiên Diệp Vinh Thu mất mặt trước nhiều người như vậy. Da mặt mấy người đọc sách đều rất mỏng, không chịu nổi việc bị người khác soi mói, nói xong câu kia cũng chẳng thèm đoái hoài gì tới Phùng Chân đang bị Hắc Cẩu đè, đẩy đám đông đi ra ngoài, giống như đang chạy trốn. Anh chưa từng gặp loại chuyện nào hoang đường như vậy, tuy từng nghe nói qua chuyện đàn ông ở với đàn ông, nhưng anh vẫn luôn xem thường cho rằng mấy chuyện này chỉ có đám rác rưởi mới làm, nên không muốn bị đánh đồng cùng bọn chúng — anh đã có vị hôn thê ở Vũ Hán, đợi sang năm sẽ kết hôn. Hành động của Hoàng Tam gia và lời nói của Hắc Cẩu đối với anh mà nói là một sự sỉ nhục.
Hắc Cẩu nhìn bóng Diệp Vinh Thu bỏ chạy, cười ha hả rồi đứng lên. Hắn cực kỳ thích phản ứng này của Diệp nhị thiếu gia, hắn vẫn luôn thích nhìn biểu tình hoảng sợ trên mặt mấy người ăn vận gọn gàng ra vẻ ‘bề trên’, quả thật vô cùng thú vị.
Hắc Cẩu buông Phùng Chân ra, nhấc chân chạy đuổi theo Diệp Vinh Thu, Phùng Chân giữ chân hắn lại, lần tìm cặp kính cong vẹo mà đeo lên sống mũi. Anh ta ngẩng đầu lên tức giận trừng Hắc Cẩu: “Sao anh có thể sỉ nhục nhân cách của Mậu Thực? Cậu ấy là một người trí thức?! Anh nên nói xin lỗi với cậu ấy!” Mậu Thực chính là tên tự của Diệp Vinh Thu.
Hắc Cẩu nhìn anh ta buồn cười: “Sỉ nhục người trí thức?” Hắn giơ nắm tay lên, “Tôi còn có thể đánh người trí thức nữa là!”
Hắn muốn rút chân ra, nhưng Phùng Chân lại ôm chân hắn thật chặt không buông tay: “Tôi mặc kệ anh là cái gì của Hoàng Tam gia, anh không được ngăn tôi gặp mặt cậu ấy! Tôi có chuyện quan trọng cần nói cho cậu ấy biết!”
Cuối cùng Hắc Cẩu cũng rút được chân ra, đang định co gối đá vào người Phùng Chân, thế nhưng anh ta lại nói một câu khiến chân của hắn ngưng lại.
“Tôi sắp rời khỏi Trùng Khánh, tôi muốn gặp mặt và nói cho cậu ấy biết.” Phùng Chân nói như vậy.
Diệp Vinh Thu nổi giận đùng đùng trở về dinh thự nhà họ Diệp, sau đó lập tức quăng vỡ mấy bình sứ Thanh Hoa trong phòng khách. Người hầu của anh – A Phi vội vã vào theo, thấy những mảnh vỡ nhỏ, chân mày cau lại, ngoắc tay gọi một người hầu nữ tới: “Nhanh thu thập đồ ở đây đi, sai người trong phòng bếp làm lê hấp đường phèn hạ hỏa rồi mang tới.” Sau đó lại đuổi theo Diệp Vinh Thu, dỗ ngon dỗ ngọt: “Thiếu gia, đừng tức giận mà ảnh hưởng đến thân thể.”
Diệp Vinh Thu cũng chẳng để ý đến lời A Phi, trực tiếp đi về phòng mình, đóng sập cửa lại rồi khóa xuống.
Diệp Vinh Thu ở trong phòng phát tiết một hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra mình bỏ lại Phùng Chân ngoài cửa quán trà, anh bắt đầu cảm thấy áy náy. Dù thế nào đi nữa thì cũng bởi vì mình nên Phùng Chân mới bị Hắc Cẩu gây khó dễ, anh lại chạy về một mình như vậy, không biết Hắc Cẩu sẽ làm gì với Phùng Chân. Diệp Vinh Thu giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, hận đến mức chỉ mong giặc Nhật ném mấy quả bom xuống Trùng Khánh, để mấy người như Hoàng Tam gia và Hắc Cẩu bị nổ chết đi, đến lúc ấy thế giới này mới an tĩnh trở lại được!
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa ở bên ngoài vang lên.
“Cậu ấm, có người tới.” A Phi đứng ngoài cửa thấp giọng nói.
Diệp Vinh Thu lớn tiếng trả lời: “Cút! Mau cút hết cho tôi! Tôi không muốn thấy ai!”
Đúng lúc này cửa dinh thự nhà họ Diệp mở ra, Phùng Chân đi ra ngoài. Hắc Cẩu liếc mắt nhìn Phùng Chân, thu nắm tay đang ngứa về.
Phùng Chân đi tới trước mặt Hắc Cẩu, thấp giọng nói: “Cảm ơn anh đã cho tôi vào.” Suy nghĩ một lúc lại thấy không thích hợp, nghĩ không nên nói lời cảm ơn với Hắc Cẩu, vì vậy lại dùng giọng điệu dạy dỗ nói: “Hôm nay anh sai rồi, tôi vẫn mong anh đi xin lỗi Mậu Thực.”
Hắc Cẩu cười cười nhìn anh ta: “Lúc nãy chú em vào trong, không động đến mông anh ta chứ?”
Phùng Chân ngẩn ra, cau mày lại.
Hắc Cẩu nói: “Thôi đi đi.”
Phùng Chân thở dài, lắc đầu muốn đi, Hắc Cẩu ở phía sau gọi giật lại: “Mà này.”
Phùng Chân quay đầu nhìn hắn ta đầy nghi hoặc.
“Tôi không biết mông đàn ông thì có cái gì tốt.” Hắc Cẩu nói: “Nhưng nếu chú không bị bọn giặc Nhật róc xương lọc thịt, chờ chú về rồi tôi sẽ cho chú vào chơi với mông của Diệp thiếu gia một chút, tôi sẽ giúp chú gạt Tam gia.”
Mặt Phùng Chân đỏ lên: “Anh! Anh đừng có nói bậy bạ!”
Hắc Cẩu nhìn bộ dạng xấu hổ của anh ta, cười đến ngã ra. Phùng Chân đi luôn. Đợi anh ta đi rồi, Hắc Cẩu thu nụ cười trên môi lại, ngẩng đầu nhìn của sổ trên dinh thự nhà họ Diệp. Diệp Vinh Thu đang đứng bên giường, mặt đen lại, dùng ánh mắt đầy căm hận nhìn hắn đăm đăm.
Hắc Cẩu lại nhe răng múa vuốt nở nụ cười, hướng Diệp nhị thiếu gia làm một động tác hôn gió. Diệp Vinh Thu tức giận, làm động tác cắt cổ cho hắn nhìn, sau đó kéo rèm cửa sổ vào. Bởi vì anh dùng sức, rèm cửa bị tuột một góc, Hắc Cẩu đứng bên ngoài, nhìn chiếc rèm lung lay, tưởng tượng cảnh Diệp Vinh Thu tức giận giậm chân kéo cửa sổ, thấy cực kỳ thú vị.
Hắc Cẩu hút thuốc, thầm nghĩ: Khó trách Hoàng Tam gia để tâm đến vị thiếu gia này như vậy, bởi vì vị thiếu gia này thực sự là một người rất thú vị. Anh ta thanh cao như vậy, ngạo mạn như vậy, lại còn tự cho mình là đúng, khiến người ta nhịn không được muốn đánh gãy kiêu ngạo của anh ta, đập tan cái dáng vẻ mỹ lệ kia đi, để nhìn xem sâu bên trong tâm hồn kia có những gì.