Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 3 :

Ngày đăng: 19:28 19/04/20


Mười giờ tối, đèn trong dinh thự nhà họ Diệp đều đã tắt, Hắc Cẩu từ bên lề đường đứng lên, chậm rãi đi về nhà.



Nhà hắn nằm sâu trong một con hẻm ở Giang Bắc, con ngõ rách nát, khắp nơi chỉ có bóng người nghèo, bọn họ đều là những mảng tối nghèo hèn thấp kém ở Trùng Khánh. Hắc Cẩu còn chưa đến gần ngõ đã nghe thấy một mùi tanh tưởi, nếu như Diệp Vinh Thu đi qua nơi này, chỉ sợ khi về sẽ ngâm mình tắm mấy tiếng liền, nhưng Hắc Cẩu đã sớm tập thành thói quen, lông mày chẳng nhíu đến một cái, cứ thản nhiên đi vào.



Đi qua vô số bãi rác chồng chất, Hắc Cẩu dừng chân bên một chiếc cửa gỗ siêu vẹo, đá cái cửa lung lay như sắp đổ kia rồi đi vào.



“Ai, ôi, này, đồ chó hoang anh nhẹ một chút đi! A…”



Vừa mới vào sân đã nghe thấy tiếng rên rỉ cao vút của một người phụ nữ. Tiếng rên này đến từ căn nhà phía đối diện, của một góa phụ chừng bốn mươi tuổi, mợ Nga.



Không ai biết mợ Nga họ gì, chỉ biết chồng mợ là một phu xe họ Lý, hầu hết mọi người đều kêu là mợ Nga, nhưng cũng có người thì gọi chị. Mợ mặc kệ người khác gọi sao thì gọi, nhưng nếu có ai đó lấy họ người chồng tôn kính của mợ ra mà gọi là Lý Nga, mợ sẽ phát hỏa, người đàn bà chanh chua ấy sẽ chỉ thẳng vào mũi đối phương mà mắng. Mọi người đều dị nghị bàn tán phía sau lưng mợ, nói rằng nếu chồng mợ ở dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ đội mồ sống dậy, bởi vì mợ làm một công việc rất mất mặt, ấy là làm kỹ nữ — mợ là một kỹ nữ, một mình đeo biển hành nghề trên cái đất xướng, số tiền ngủ cùng người khác kiếm được, cũng như số tiền Hắc Cẩu bỏ ra mua một bao thuốc lá.



Một con mèo khoang không biết chui ra từ đâu, chạy đến bên chân Hắc Cẩu, cọ cọ vào ống quần hắn. Đó là con mèo mà mợ Nga nuôi, đặt tên là Tiểu Hoa. Hắc Cẩu khom lưng ôm lấy Tiểu Hoa, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó. Tiểu Hoa vươn hai cái chân trước cọ cọ vào ***g ngực hắn, không ngừng kêu meo meo. Hắc Cẩu vỗ đầu nó nở nụ cười, ôn nhu hỏi: “Sao vậy?”



Tiểu Hoa lại kêu hai tiếng meo meo, lè lưỡi liếm ngón tay Hắc Cẩu. Thế là Hắc Cẩu sờ bụng nó, xem ra đang đói bụng đây. Hắc Cẩu ôm Tiểu Hoa đi vào căn nhà của mình, lấy ra một miếng thịt khô và một ít bánh quy, thả xuống trước mặt Tiểu Hoa, Tiểu Hoa liền vui vẻ ăn.



Hắc Cẩu đi vào sân nhỏ, nhặt một cục đá lên, cầm trong tay ước lượng, sau đó ném ra ngoài.



“Ầm ầm!” Một tiếng vang lớn cùng tiếng hét chói tai của một người phụ nữ vang lên, mấy giây sau mợ Nga khoác một chiếc áo choàng đỏ thẫm chạy ra ngoài. Mợ mới chui từ trong chăn ra, áo choàng tiện tay khoác, cặp gò bồng đào trắng nõn hiện rõ ra, thế nhưng mợ chẳng để ý, mà vốn mợ đâu có biết cái gọi là liêm sỉ. Mợ ra ngoài nhìn cửa thủy tinh bị ném vỡ, chống eo mắng to: “Sư bố mẹ mày, ném vỡ đầu người ta làm sao, thủy tinh đâm vào người ta thì làm sao?”




Hắc Cẩu mở to mắt nhìn: “Ế? Nhị thiếu gia nguyện ý bị chó làm? Lẽ nào coi trọng tôi sao? Đừng có nói cho Tam gia biết đó, nếu không Tam gia đập chết tôi mất!”



“Cậu!!!” Diệp Vinh Thu tức đến giận run, chỉ vào mũi hắn mắng: “Cậu! Cậu! Cậu thúi lắm! Mau cút đi!”



Hắc Cẩu hời hợt liếm môi.



Lúc này A Phi chạy tới, ghé bên tai Diệp Vinh Thu thấp giọng nói: “Cậu chủ, có điện thoại tìm cậu.”



Diệp Vinh Thu liếc mắt nhìn: “Ai gọi tới?”



Bộ dạng A Phi như muốn nói rồi lại thôi, nhìn Hắc Cẩu một chút, sau đó ghé sát bên tai Diệp Vinh Thu thấp giọng nói hai câu. Diệp Vinh Thu cả kinh, lập tức bỏ lại Hắc Cẩu rồi đi vào trong nhà, Hắc Cẩu không hiểu cái gì, lại tiếp tục vui vẻ đung đưa xích đu.



Mấy phút sau, Diệp Vinh Thu nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài. Bộ dạng xem ra còn tức giận hơn ban nãy, cà vạt không biết đã bị kéo từ lúc nào, cổ áo sơ mi mở rộng, lộ ra xương quai xanh thanh tú. Anh vọt tới trước mặt Hắc Cẩu, một tay kéo cổ áo hắn, tay kia thì vung quyền, đánh Hắc Cẩu ngã khỏi xích đu.



Hắc Cẩu ôm mặt nhìn anh đầy khó hiểu, chỉ thấy anh phát điên chỉ vào mũi mình mắng: “Đê tiện! Thâm độc! Vô sỉ! Mấy người không biết xấu hổ! Cho rằng bắt cóc Phùng Chân thì có thể ép tôi được hay sao?! Đây là phạm pháp! Tôi muốn tố cáo!”



Hắc Cẩu ngẩn người lặp lại: “Phùng Chân?”