Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 4 :
Ngày đăng: 19:28 19/04/20
Xe kéo dừng trước cửa một khách sạn, Diệp Vinh Thu và A Phi từ trên xe đi xuống, bước vào quán. Hắc Cẩu một mực bám theo xe kéo đi tới, theo sát Diệp Vinh Thu đi vào trong.
Khách sạn này là sản nghiệp của Hoàng Tam gia, nhưng đây không phải là một khách sạn bình thường. Một gã hầu bàn dẫn đám Diệp Vinh Thu đi vào trong mật đạo phía sau cầu thang, ở đó có một cái thang xoắn ốc đi xuống — dưới đó là một sòng bạc ngầm, đây mới là nơi kiếm chác thực sự của Hoàng Tam gia.
Cuối cùng Diệp Vinh Thu vẫn phải đích thân đến. Anh biết cảnh sát không làm gì được Hoàng Tam gia. Bắt cóc một người thì có là cái gì chứ, ở cái đất Trùng Khánh này, dựa vào thế lực của Tam gia, chỉ cần ông ta không bắt trói thành viên quan trọng của chính phủ thì không ai có thể làm gì được ông ấy. Diệp Vinh Thu không thể mặc kệ chuyện của Phùng Chân, dù sao cũng bởi vì anh mà Phùng Chân phải chịu khổ. Mà kể hôm nay anh có trốn được đi chăng nữa, nhưng chỉ cần Hoàng Tam gia vẫn còn muốn uy hiếp anh thì ông ta thiếu gì biện pháp, hôm nay là Phùng Chân, nhưng ngày mai ngày kia có lẽ sẽ là anh trai anh, hoặc thậm chí cả cha anh, có trốn mãi trốn nữa cũng chẳng tránh được. Tuy rằng đó giờ Hoàng Tam gia chưa làm gì ép buộc anh, nhưng Diệp Vinh Thu vẫn luôn lo lắng, vậy nên trước khi xuất môn anh có giấu một con dao Thụy Sĩ vào trong người, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, anh còn sai người phát tín thư cho anh trai là Diệp Hoa Xuân đang quản chuyện ở cửa hàng, nếu như đêm nay anh không thể về thì nhờ anh ấy tìm cách cứu viện. Xong xuôi anh mới dẫn A Phi ra cửa.
Dưới cầu thang xoắn ốc chính là sòng bạc, Diệp Vinh Thu bị dẫn đi ngang qua các bàn chơi, nhịn không được mà liên tục nhíu mày. Anh thật sự chán ghét cái nơi bẩn thỉu xấu xa này, mà sòng bàc này cũng không phải chỉ phục vụ mình mấy người trong tầng lớp thượng lưu, có không ít kẻ sai dịch như công nhân bốc vác hay đánh xe thuê, những kẻ nô dịch tầm thường như vậy, chỉ hô hấp cùng một bầu không khí với bọn họ thôi mà Diệp Vinh Thu đã cảm thấy không sạch sẽ.
Đi ngang qua sòng bạc, quẹo qua hai khúc ngoặt, tên hầu bàn kia dẫn bọn họ đến trước một cánh cửa đen kịt, gõ cửa một cái: “Tam gia, có người đến.”
Bên trong truyền tới thanh âm trầm thấp của Hoàng Tam: “Vào đi.”
Tên hầu bàn kia mở cửa ra, hướng Diệp Vinh Thu cúi mình: “Nhị thiếu gia, mời.”
Diệp Vinh Thu hít sâu một hơi, sửa sang lại cổ áo, nặng nề tiến vào trong. A Phi và Hắc Cẩu theo sát ở phía sau.
Hiệu quả cách âm ở nơi này dường như rất tốt, bọn họ vào phòng, hầu bàn đứng bên ngoài đóng cửa lại, thanh âm huyên náo ở ngoài kia lập tức bị ngăn cách. Vừa vào cửa, đập vào mắt Diệp Vinh Thu là một người đàn ông trung niên quỳ ngay giữa phòng, ông ta mặc một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn đã cũ, khắp người toàn vết thương. Diệp Vinh Thu không biết ông ta, nên không hiểu gì.
Hoàng Tam gia hút xì gà, ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế bành, mặt hướng về người đàn ông kia. Hoàng Tam chừng bốn mươi tuổi, gương mặt tròn đầy, ánh mắt cay nghiệt thâm trầm. Đứng phía sau ông ta là hai vệ sĩ vận tây trang màu đen, cơ bắp săn chắc, đứng yên tựa hai bức tượng điêu khắc. Ông ta cười híp mắt nhìn Diệp Vinh Thu: “Nhị thiếu gia hạ cố đến chơi, thật không dễ dàng, thật không dễ dàng!”
Diệp Vinh Thu không để ý đến ông ta, ánh mắt chăm chú nhìn Phùng Chân. Phùng Chân bị trói tứ chi, co mình trong góc phòng phía Tây, một bên mắt xanh tím, trên mặt xanh xanh đỏ đỏ, khóe miệng còn mang theo vết máu, hiển nhiên đã được người ta “chiếu cố” thật tốt. Anh ta vừa nhìn thấy Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu, ánh mắt lập tức ánh lên tia khẩn cầu, thấp giọng kêu: “Mậu Thực.”
Diệp Vinh Thu nén giận nói: “Tam gia, xin hỏi ý ngài đây là sao?”
Hoàng Tam gia cười he he khoát tay áo, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh nói: “Không vội, tới tới tới, Mậu Thực à, tới bên đây ngồi đi, chờ tôi xử lý cho xong chuyện này, chúng ta cùng tâm sự.” Sau đó ông ta giận tái mặt, kêu tên: “Hắc Cẩu.”
Hắc Cẩu lập tức tiến lên trước một bước, cúi đầu bên người Hoàng Tam: “Tam gia.”
Diệp Vinh Thu cứng giọng nói: “Cảm ơn tâm ý của Tam gia, tôi đã có hẹn với người nhà, không thể phụng bồi.”
Hoàng Tam nhíu mi, cười nói: “Cũng được, không còn việc gì nữa, em về trước đi.”
Diệp Vinh Thu cả kinh, không nghĩ ông ta sẽ để mình đi như vậy. Thế nhưng Hoàng Tam ngồi ở đó không nhìn anh. Anh do dự một chút, đi về phía Phùng Chân, lập tức có người ngăn cản lại. Hoàng Tam gia cười cười nói: “Tôi có chút chuyện muốn nói với vị bằng hữu kia của em, nói xong tôi sẽ đưa cậu ta về.”
Lòng Diệp Vinh Thu trầm xuống: Hoàng Tam không tính thả người.
Mọi người giằng co nửa phút, Hoàng Tam đột nhiên thở dài khiến Diệp Vinh Thu không khỏi căng thẳng. Hoàng Tam ra vẻ tiếc nuối nhìn Diệp Vinh Thu: “Mậu Thực à! Tôi đối với em là chân tình, em lại luôn từ chối cách xa ngàn dặm, thật khiến người ta thương tâm. Mặc dù tôi có nhiều bản lĩnh hơn người khác, nhưng tim tôi cũng làm bằng máu bằng thịt, từ lúc tôi coi trọng em, tôi không ngủ ngon được giấc nào, đám thuộc hạ kia đều nói càng ngày tôi càng tiều tụy.
Diệp Vinh Thu thầm chửi một tiếng, hận không thể khiến cái lão Hoàng Tam kia sầu đến chết đi luôn, như vậy người khác mới có thể an tâm được.
Hoàng Tam nói tiếp: “Thầy thuốc bắt bệnh cho tôi, nói đây là tâm bệnh, không thuốc nào trị khỏi, mà đã trị thì phải trị tận gốc. Em đối với tôi lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, tôi muốn mời em ăn một bữa thôi mà em cũng đẩy qua đẩy lại, nhìn thấy tôi thì hận không thể quay đầu bỏ chạy, thật sự khiến lòng tôi nguội lạnh. Cứ như vậy mãi cũng không hay, thân thể này của tôi, chẳng thể chống đỡ được thêm nữa. Như vậy đi..” Ông ta giơ hai ngón tay lên, “Tôi sẽ cho em hai tháng, kể từ giờ đến cuối năm, em quay về suy nghĩ thật kỹ, nếu như em cảm thấy thật sự không được, tôi sẽ bỏ qua, từ nay về sau đường ai người nấy đi, tôi sẽ không làm phiền em nữa. Còn nếu như em muốn.. tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi em!”
Diệp Vinh Thu nghe xong cũng không cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì lời của ông ta khiến tâm anh lắng xuống: Hoàng Tam sẽ buông tha sao? Không đâu, ông ta chưa từng buông tha điều mình muốn. Ông ta đang gửi tối hậu thư, ông ta không muốn đợi nữa rồi, sợ rằng hai tháng này ông ta sẽ dồn anh vào bước đường cùng, khiến anh phải tự mình cúi đầu trước ông ta…
[1] Thiên Phương dạ đàm (天方夜谭): chỉ truyện cổ tình Ngàn lẻ một đêm, ý nói khó có thể tin tưởng. (Thiên Phương dùng để chỉ các nước Ả Rập thời xưa.)
[2] Ám độ Trần Thương (暗度陈仓): Cái này hình như là kế thứ 8 trong 36 kế “Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới”, nhưng hình như trong câu này dùng để chỉ chuyện nam nữ thông-*** …
[3] Khánh trúc nan thư (罄竹难书): chặt hết tre làm sách cũng không ghi hết tội lỗi, như đã nói ở trên, ý là tội lỗi chồng chất.. =))
[4] Hư dữ ủy xà (虚与委蛇): ý nói giả vờ ân cần, quan tâm, …. (lão này CDSHT quá =)))
Áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Tôn Trung Sơn (1866-1925), là người lãnh đạo cuộc cách mạng Tân Hợi năm 1911 lật đổ triều đại Mãn Thanh và khai sinh nước Trung Hoa Dân Quốc. (vi.wiki)