Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 13 :
Ngày đăng: 19:28 19/04/20
Hoàng Tam rất giữ lời, Diệp Vinh Thu vừa về nhà, hiệu trưởng Tống đã gọi điện thoại tới, khách sáo nói hai hôm nữa sẽ đến lấy vải. Qua hai ngày, hiệu trưởng Tống dẫn người bên bộ phận hậu cần tới hiệu vải của Diệp gia, sau đó thanh toán hết toàn bộ, lấy hơn trăm cuộn vải đi.
Từng đồng bạc trắng bóng được đưa tới Diệp gia, ngoại trừ Diệp Vinh Thu ra thì ai nấy đều phấn khởi. Cũng may mà Diệp Hướng Dân và Diệp Hoa Xuân không có gặng hỏi nhiều mà chỉ hỏi Diệp Vinh Thu có bị ép trao đổi gì hay không, Diệp Vinh Thu nhạt giọng trả lời: “Không có gì, con chỉ cầu xin Hoàng Tam thôi, ông ta đồng ý để… con suy nghĩ thêm một thời gian nữa.”
Tô Anh ôm bụng bầu tới chỗ Diệp Vinh Thu, tỏ vẻ áy náy nói: “Em hai, hôm trước chị sốt ruột nên mới nói mấy câu như vậy, em đừng để trong lòng, thông cảm cho người làm mẹ như chị đây, cũng bởi lo cho các con mà suy nghĩ nhiều.”
Diệp Vinh Thu rất muốn cười lạnh hỏi chị nghĩ cho con chị như vậy, còn anh bị làm sao chắc chị chẳng quan tâm đâu nhỉ. Nhưng cuối cùng anh cũng không hỏi, chỉ nói qua quít mấy câu rồi kêu Tô Anh ra chỗ khác.
Không chỉ có vậy, mấy tên lưu manh luôn đứng canh ngoài hiệu vải nhà họ Diệp cũng đã đi, các con buôn bắt đầu liên lạc lại với Diệp gia. Còn chưa đầy một tuần nữa là đến năm mới, lúc này có không ít người đặt mua vải may đồ tết, những mặt hàng vốn ế ẩm cũng bán được không ít, việc làm ăn dần khôi phục được như trước đây.
Diệp Hoa Xuân cảm thấy kì quái, hỏi Diệp Vinh Thu: “Rốt cuộc Hoàng Tam có ý gì? Ông ta sẽ buông tha hẳn cho Diệp gia chúng ta sao, hay là còn đang âm mưu làm trò gì nữa?”
Đến Diệp Vinh Thu cũng cảm thấy khó hiểu.
Diệp Hoa Xuân dè dặt hỏi em trai mình: “Hôm ấy Hoàng Tam đã làm gì với em?”
Diệp Vinh Thu cảm thấy nhục nhã, rất không vui mà kết thúc đề tài này. Đồng thời anh cũng cảm thấy mỉa mai, hóa ra địa vị của anh trong lòng Hoàng Tam lớn như vậy, để ông ta hôn vài cái thôi mà lại được thả thoải mái như này.
Còn có một chuyện khiến Diệp Vinh Thu phải để ý, đó là từ ngày gặp Hoàng Tam về, anh cũng không gặp lại Hắc Cẩu. Hoàng Tam vẫn phái người đến trông chừng anh như trước đây, nhưng tên mới đến có dáng vẻ thấp bé, vẻ mặt cũng rất gian xảo, thường dùng ánh mắt *** loạn nhìn Diệp Vinh Thu, khiến anh không thoải mái một chút nào.
Hôm nay Diệp Hoa Xuân về nhà, xe không trực tiếp lái vào dinh thự mà đỗ ở ngay bên ngoài. Diệp Hoa Xuân xuống xe, nói chuyện cùng tên lưu manh mới đến. Diệp Vinh Thu đứng bên cửa sổ, thấy lúc nói chuyện Diệp Hoa Xuân có đưa cho tên lưu manh kia hai bao thuốc lá, sau đó dường như tên kia đòi hỏi anh trai anh cái gì đó, vì vậy Diệp Hoa Xuân lấy mấy đồng bạc ra đưa cho tên kia. Diệp Vinh Thu nhíu mày đầy chán ghét: Hắc Cẩu theo anh mấy tháng cũng chưa đòi hỏi anh một cái gì.
Diệp Hoa Xuân vào nhà, Diệp Vinh Thu đi từ trên lầu xuống, giả vờ lơ đãng hỏi: “Anh, ban nãy anh nói gì với cái tên cẩu mới tới vậy?”
Diệp Hoa Xuân vừa cởi khăn quàng cổ và găng tay vừa nói: “À, anh hỏi vì sao lại đổi người, Hắc Cẩu đi đâu rồi.”
Diệp Hoa Xuân dâng thuốc lá mời cảnh sát: “Quan gia, quan gia chờ một chút, có phải đã có hiểu nhầm gì hay không?”
Diệp Vinh Thu hỏi: “Mấy người có chứng cớ gì không?”
Cảnh sát đẩy bàn tay đang dâng thuốc của Diệp Hoa Xuân ra, đảo mắt nhìn Diệp Vinh Thu, hừ lạnh nói: “Chứng cớ? Chứng cớ ở ngay trong kho nhà các người!”
Cảnh sát kéo Diệp Hướng Dân đi vào nhà kho, Diệp Hoa Xuân và Diệp Vinh Thu cũng đi theo, trong kho có đặt năm thùng hàng, cũng chính là hàng hóa mới được đưa đến mà Diệp Hướng Dân nói tới. Diệp Vinh Thu tiến lên giải thích: “Trong này không có vũ khí đạn dược gì…”
Cảnh sát thô bạo đẩy tay anh ra, chỉ vào thùng hàng ở giữa: “Mở!” Hắn ta không chọn thùng bên trên mà trực tiếp chỉ vào thùng ở chính giữa, giống như đã định liệu từ trước. Hai anh em nhà Diệp gia liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ không ổn rồi.
Thùng hàng bị mở ra, bên trong là các hộp thuốc được xếp chồng lên nhau. Cảnh sát kia đi tới bên cạnh thùng hàng, đẩy hết số thuốc sang một bên, cha con nhà họ Diêp mở to mắt nhìn: Ở dưới đáy thùng, quả thật có một khẩu súng lục đen nhánh.
Tay cảnh sát kia cười lạnh nói: “Có nghe qua luật lệ gì không? Tàng trữ súng đạn trong thời kì chiến tranh, đây là tội chết đấy!”
Diệp Hướng Dân hoảng sợ vùng vẫy: “Quan gia, oan cho tôi, tôi cũng không biết tại sao ở đây lại có súng! Có… có người muốn hãm hại tôi! Là Hoàng…” Ông còn chưa dứt lời đã bị cảnh sát đánh vào mặt, khóe miệng lập tức rỉ máu tươi.
Cảnh sát không nhịn được mà vung tay lên: “Năm hết tết đến, đúng là xui xẻo. Mau đưa về đồn!”
Diệp Hoa Xuân và Diệp Vinh Thu cố gắng ngăn lại, nhưng cảnh sát trực tiếp rút súng lục chĩa về phía bọn họ, hai anh em không dám động đậy nữa, chỉ biết đứng trơ mắt nhìn Diệp Hướng Dân bị cảnh sát trói đi. Đến khi bọn họ ra khỏi Diệp công quán, Diệp Vinh Thu vội vã chạy ra theo, chỉ thấy cảnh sát áp giải cha anh lên xe cảnh sát, nghênh ngang rời đi.
Diệp Vinh Thu hồn bay phách lạc quay trở về phòng khách, tiếng trẻ con khóc vang khắp nhà. Diệp Hoa Xuân đấm mạnh vào cột nhà, mắng to: “Súc sinh!”
Cả bàn đầy ắp món ngon vẫn chưa có ai động tới, nhưng lúc này, không ai có hứng mà tiếp tục ăn. Đêm giao thừa đáng lẽ rất tuyệt vời, nhưng bởi biến cố kia mà hỏng bét.
Diệp Vinh Thu ngã xuống sô pha, ngón tay thon dài xoắn chặt vạt ảo móng, cắn răng nghiến lợi nói: “Hoàng… Tam…”