Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 14 :

Ngày đăng: 19:28 19/04/20


Diệp Hướng Dân bị bắt đi đúng đêm giao thừa, cả nhà họ Diệp lâm vào cảnh hoang mang lo lắng.



Diệp Vinh Thu biết rõ chuyện này do Hoàng Tam gây nên —— chuyện làm ăn của Diệp gia đã qua thời hoàng kim lâu rồi, bây giờ dường như không có thù oán gì với ai, cho nên ngoại trừ Hoàng Tam, anh không nghĩ ra người nào có thể làm chuyện này. Vả lại trước đó Hoàng Tam có gia hạn chót là cuối năm với Diệp Vinh Thu, chỉ là lần nọ anh bị ông ta chiếm tiện nghi xong tạm thời buông lỏng cảnh giác, cứ tưởng có thể trốn tránh cho xong chuyện. Đến bây giờ Diệp Vinh Thu mới hiểu rõ dụng tâm hiểm ác của Hoàng Tam: Ông ta tựa như một con mèo đã ăn uống no nê, còn anh chỉ là một con chuột nhỏ bé với số phận hẩm hiu đáng thương hại, ông ta giữ anh lại, chẳng vội ăn ngay nhưng cũng không chịu buông tha, cứ lạt mềm buộc chặt mà vần tới vần lui, đến khi anh bắt đầu thoi thóp mới chịu thu tay về.



Hôm sau là ngày mùng một tết, trong Diệp gia không có chút vui mừng náo nhiệt nào, thay vào đó là bầu không khí nặng nề u ám. Sáng sớm Tô Anh đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà mẹ đẻ. Chỉ còn hơn một tháng nữa là chị sẽ sinh, tối hôm qua cảnh sát đột nhiên ập vào nhà khiến chị bị giật mình, nửa đêm đau bụng không ngủ được. Chị thật sự không chịu nổi cuộc sống như vậy, sợ đứa con trong bụng sẽ bị ảnh hưởng, cho nên quyết định về nhà mẹ đẻ trước, đợi sinh xong rồi hẵng tính.



Tiễn Tô Anh đi rồi, hai anh em đi tới đồn cảnh sát.



Hai người cố gắng giải thích với cảnh sát tất cả chỉ là hiểu nhầm, nhưng cảnh sát một mực nói rằng đã thu được bằng chứng, không chịu nghe lời bọn họ hai người định nộp tiền bảo lãnh để đưa cha đi về, nhưng cảnh sát kêu những chuyện quan trọng như này không thể nộp tiền bảo lãnh đến khi bọn họ nói muốn gặp mặt cha một lần để trao đổi, cảnh sát bảo Diệp Hướng Dân là nghi phạm quan trọng, người nhà không được vào thăm hỏi. Cuối cùng hai anh em bị cảnh sát đuổi ra ngoài.



Phải qua mấy ngày sau Diệp Vinh Thu mới đi tìm gặp Hoàng Tam.



Anh biết Hoàng Tam đã bắt đầu tiến hành thu lưới rồi, lần này đi chỉ sợ lành ít dữ nhiều, bởi vậy anh không muốn đến đây một chút nào, chỉ mong sự tình có thể thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn. Nhưng anh và Diệp Hoa Xuân đã đi nhờ vả hết những người có tiếng tăm mà hai người quen biết ở cái đất Trùng Khánh, nhưng đến một sợi tóc của cha cũng chẳng được nhìn, cho nên anh mới đành phải đi tìm Hoàng Tam.



Lần trước đi gặp Hoàng Tam, anh còn định cá chết lưới rách với ông ta một phen, nhưng lúc này đây anh không thể làm như vậy. Hoàng Tam đang đứng ở thế thượng phong, một bên là an nguy của cha, một bên là tôn nghiêm và niềm kiêu hãnh của bản thân, anh chỉ có thể chọn một thứ duy nhất, ngay cả tính mạng bản thân cũng không thể lôi ra kì kèo được.



Diệp Vinh Thu xuất môn mà không dẫn theo tài xế hay người tùy tùng nào, một mình đi bộ tới nơi ở của Hoàng Tam. Chỉ có bảy tám con phố mà anh đi mất hơn hai giờ, trong lúc đi xoay người ba lần, nhưng cuối cùng vẫn tới đây.



Trước cửa sân nhà Hoàng Tam, Diệp Vinh Thu không ngờ mình lại gặp Hắc Cẩu.



Hắc Cẩu đã xuất viện, trên đầu còn quấn băng, trong miệng ngậm một điếu thuốc, ngồi ngoài đại viện nhà Hoàng Tam đến đờ ra. Nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Vinh Thu, hắn ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau viết rõ sửng sốt. Hắc Cẩu dập điếu thuốc trong tay, đứng lên, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại nuốt ngược trở vào, hắn trầm mặc mấy giây, cuối cùng cười cười nói: “Tới tìm Tam gia? Đi thôi, tôi dẫn anh vào.”



Diệp Vinh Thu cũng muốn nói lại thôi, lặng lẽ bước theo hắn vào trong nhà.


Đương lúc Hoàng Tam định đỡ Diệp Vinh Thu dậy, bầu trời vang lên tiếng nổ tung, ngay sau đó không lâu, mặt đất bắt đầu rung chuyển. Hoàng Tam sửng sốt: “Đây là.. động đất?”



Bên ngoài đột nhiên trở nên ầm ĩ, những tiếng gào thất kinh không ngừng vang lên: “Giặc tới! Giặc Nhật tới! Mau chạy đi!” “Là giặc Nhật!!”



Hoàng Tam không để ý đến Diệp Vinh Thu nữa, vội vã chạy tới bên cửa sổ nhìn. Mặt đất lại rung lên một lần nữa, đứng đây có thể nghe thấy tiếng nổ từ xa xa truyền tới và tiếng gào thét trong hoảng loạn của mọi người.



Cũng không biết dũng khí từ đâu tới, anh đứng lên chạy ra ngoài. Lúc kéo cửa phòng, suýt chút nữa anh đụng phải một người, Diệp Vinh Thu sửng sốt: Hắc Cẩu đang quấn băng trắng trên đầu, cánh tay dừng giữa khoảng không, bộ dạng dường như muốn mở cửa xông vào.



Diệp Vinh Thu chỉ sững người trong chốc lát, sau đó anh vội đẩy Hắc Cẩu chạy ra ngoài. Hắc Cẩu chạy đuổi theo sau lưng anh.



Diệp Vinh Thu chạy thẳng ra khỏi hang ổ của Hoàng Tam, thấy mọi người nháo nhác trên đường cái, mặt ai nấy đều kinh sợ và tuyệt vọng, thể như con ruồi mất đầu bay loạn khắp nơi. Mà mấy chiếc máy bay đang lòng vòng trên bầu trời kia —— chính là máy bay chiến đấu của Nhật Bản.



Đột nhiên, một vật thể màu đen tách khỏi thân máy bay chiến đấu, sau đó nhanh chóng rơi xuống —— Giặc Nhật đang thả bom!



Ánh mắt Diệp Vinh Thu dán chặt vào những quả bom bị thả xuống. Có một quả bom đang rơi thẳng tắp xuống chỗ anh. Cả người anh ngây ra, quên mất phải né tránh, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ cổ quái: Muốn chấm hết tất thảy.



Tiếng hét bên tai mỗi lúc một lớn hơn, thế nhưng dường như Diệp Vinh Thu không nghe thấy. Anh chỉ biết ngơ ngác nhìn quả bom, thậm chí còn bắt đầu mỉm cười.



Đột nhiên, một lực khổng lồ kéo anh ra ngoài, mới lảo đảo chạy được hai bước, lại có một vật gì đó đè nặng lên người anh. Là một người, người kia ôm chặt anh ngã xuống đất, đồng thời lấy thân mình chở che cho anh.



“Ầmmmm!” Bom nổ tung.



Ngày 18 tháng 2 năm 1938, lần đầu tiên Nhật Bản đánh xuống thủ đô Trùng Khánh của Trung Quốc. Tất cả mới chỉ là bắt đầu, báo hiệu năm năm rưỡi tiếp theo, Trùng Khánh không được yên ả một ngày nào.