Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 15 :

Ngày đăng: 19:28 19/04/20


Bom không ngừng nổ tung ở những khu vực phụ cận, tiếng nổ lớn làm tai Diệp Vinh Thu ong lên, sóng nhiệt và lớp khói dày tạt vào mặt khiến Diệp Vinh Thu hít thở không thông.



Một lát sau Diệp Vinh Thu khôi phục thần trí. Tiếng nổ mạnh vẫn vang lên, nhưng bắt đầu xa dần, giặc Nhật không còn tiếp tục ném bom ở chỗ họ nữa. Nhưng khi tiếng bom nổ qua rồi, tiếng mọi người gào khóc lại trở nên rõ ràng và ám ảnh hơn bao giờ hết. Có người bị bom nổ chết, người thân ôm thi thể mà oán trời trách đất.



Diệp Vinh Thu quay đầu nhìn, thấy rõ người ghé vào chở che cho anh là Hắc Cẩu.



Hắc Cẩu từ trên người Diệp Vinh Thu đứng lên, nhổ đất bụi bay vào miệng ra. Băng trắng quấn trên đầu hắn bị bụi bặm bám vào nhuộm thành màu xám bẩn, cánh tay và mặt lại có thêm vài vết thương. Hắn hỏi Diệp Vinh Thu: “Này chết chưa?”



Diệp Vinh Thu được Hắc Cẩu lấy thân chở che cho, ngoại trừ lúc ngã xuống bàn tay bị trầy xước ra thì không bị thương chút nào. Anh nhìn Hắc Cẩu đầy phức tạp, một lát sau ủ rũ cúi đầu thấp giọng nói: “Cảm ơn cậu…”



Hắc Cẩu không đáp lời anh, hắn ngẩng đầu lên nhìn máy bay Nhật. Máy bay lượn vòng trên bầu trời Trùng Khánh, thả vô số bom đạn, sau đó bay vùn vụt đi. Toàn bộ quá trình, quân đội Trung Quốc không có bất kì hành động phản kích nào, dân chúng gào khóc chạy đi khắp nơi tìm chỗ trốn, cũng không có ai ngăn lại.



Diệp Vinh Thu nhìn máy bay chiến đấu của quân địch bay mỗi lúc một xa, nhịn không được mắng: “Bọn Nhật Bản chết tiệt!”



Hắc Cẩu nhìn chăm chú về phía trước, đột nhiên mặt biến sắc, nhanh chóng leo lên bờ tường, đứng trên tường nhìn về phía xa xôi. Diệp Vinh Thu giật mình nhìn hắn: “Cậu làm cái gì vậy?”



Chỉ thấy chân mày Hắc Cẩu mỗi lúc một cau chặt, mắng to một tiếng: “Chó chết!” Sau đó nhảy xuống đầu tường bên kia, vội vã chạy về nơi hắn vừa nhìn.



Diệp Vinh Thu sững sờ một chút, gọi với theo: “Cậu đi đâu vậy?” Hắc Cẩu không để ý tới anh, nháy mắt đã chạy thật xa. Lúc này, hai tên côn đồ chạy từ trong đại viện nhà Hoàng Tam ra, Diệp Vinh Thu sợ bị bọn chúng bắt lại, cũng không nghĩ nhiều, chạy theo hướng Hắc Cẩu vừa đi.



Đây là lần đầu tiên quân Nhật tập kích Trùng Khánh, vì là lần đầu tiên thử tấn công nên bọn chúng không thả quá nhiều bom. Nhưng Trùng Khánh vốn được cho là nơi an toàn cách xa chiến trường, nên dân chúng nơi đây không khỏi hoảng loạn, mọi người không ngừng gào khóc tìm về nhà mình, đường cái rơi vào tình cảnh hỗn loạn.



Hắc Cẩu chạy rất nhanh, vài lần Diệp Vinh Thu bị đám đông trên đường chen lấn suýt chút nữa mất dấu, nhưng vẫn cố lảo đảo đuổi theo sau. Anh không biết Hắc Cẩu muốn đi đâu, nhưng anh cũng không biết mình nên tới nơi nào, cho nên toàn tâm toàn ý bám theo sau.



Chạy suốt mười mấy phút đồng hồ, Diệp Vinh Thu thở hồng hộc mất hết sức, anh đang định bỏ cuộc, lại thấy Hắc Cẩu rẽ vào khúc ngoặt phía trước. Anh vội vã xốc tinh thần rồi đuổi theo.
“Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”



Nước mắt Diệp Vinh Thu tràn như đê vỡ, anh che mặt khóc rống lên, tựa như người phụ nữ này có quan hệ gắn bó thân thiết với mình. Tâm tình có khả năng lây nhiễm, giờ phút này, anh cảm thấy cực kì bi thương.



Qua thật lâu, thật lâu, Hắc Cẩu mới nhẹ nhàng buông mợ Nga xuống, đi tới bên người Diệp Vinh Thu, dùng bàn tay dính đầy bùn đất và máu đỏ lau nước mắt trên mặt anh. Có điều bàn tay hắn so với gương mặt Diệp Vinh Thu còn bẩn hơn, chẳng khác nào bôi bẩn lên gương mặt anh.



Diệp Vinh Thu mở to đôi mắt sưng đỏ đầy đáng thương nhìn hắn.



Hắc Cẩu do dự một chút, bàn tay to lớn ấm áp vỗ nhẹ trên đỉnh đầu Diệp Vinh Thu, thấp giọng nói: “Đừng khóc.”



Diệp Vinh Thu thút thít lau nước mắt trên mặt: “Tôi, tôi không khóc.”



Hắc Cẩu chăm chú nhìn đôi mắt anh: “Tôi đã cứu anh một mạng.”



Diệp Vinh Thu ngây ra, không biết lời hắn nói có ý gì.



Giọng Hắc Cẩu dịu êm mà bình tĩnh: “Cứu được thì cứu thôi. Đừng sợ, tôi sẽ cứu anh. Yên tâm đi.”



Diệp Vinh Thu nhìn hắn đầy kinh ngạc. Một khắc kia, anh quên mất Hắc Cẩu vẫn luôn châm chọc anh, quên mất thân phận hèn mọn của Hắc Cẩu, quên cả việc ghét bỏ bàn tay Hắc Cẩu vỗ trên đầu mình có bao nhiêu dơ bẩn. Giây phút ấy anh thấy bàn tay đặt trên đầu mình thật ấm áp, lòng minh tịnh, những kích động mấy tháng qua chợt tan biến, chỉ thấy thật an bình.



-x-



Du Bắc: Du là tên gọi khác của Trùng Khánh, Bắc là phía Bắc. Du Bắc là phía Bắc Trùng Khánh.