Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 16 :

Ngày đăng: 19:28 19/04/20


Diệp Vinh Thu cũng không đi gặp lại Hoàng Tam, bởi trong nhà anh xảy ra một chút chuyện.



Cha của Diệp Vinh Thu – Diệp Hướng Dân phải nhập viện. Hôm ấy bom không rơi xuống đồn cảnh sát, nhưng bởi quân Nhật ném bom oanh tạc Trùng Khánh khiến dân chúng hoảng sợ và nảy sinh bạo loạn, vô số người chạy đến đồn cảnh sát và tòa nhà chính phủ, hai bên xảy ra xung đột lớn. Trong lúc hỗn loạn mọi người giẫm đạp lên nhau và sử dụng bạo lực khiến không ít người bị thương, lúc bấy giờ Diệp Hướng Dân đang bị giam trong đồn cảnh sát cũng không may bị người ta đập vào đầu, đến khi Diệp Hoa Xuân và Diệp Vinh Thu nhận được tin chạy tới bệnh viện, khi ấy Diệp Hướng Dân đã rơi vào hôn mê sâu.



Diệp Hướng Dân thụ thương rất nặng, hôn mê mãi không tỉnh lại, hai anh em Diệp gia chầu chực ở bệnh viện hơn ba ngày mà tình hình của cha vẫn chưa có dấu hiệu chuyển tốt, cuối cùng đành phải đi về nhà, thay phiên nhau đến trông cha.



Từ ngày quân Nhật tấn công Trùng Khánh, Diệp Vinh Thu không gặp lại Hắc Cẩu. Anh hoài nghi Hắc Cẩu không thực hiện được hứa hẹn kia nên đã chạy trốn. Cho đến một buổi tối, Diệp Vinh Thu từ bệnh viện về nhà, phát hiện Hắc Cẩu đang ngồi xổm trước cửa nhà mình. Trông thấy thân ảnh quen thuộc kia, Diệp Vinh Thu sửng sốt một lúc lâu, anh kêu phu xe đi vào trước, một mình đi tới bên Hắc Cẩu.



Mỗi lần nghĩ đến Hắc Cẩu, trong lòng Diệp Vinh Thu đều cảm thấy rất phức tạp. Hôm ấy Hắc Cẩu cứu anh khỏi bom rơi đã khiến anh thay đổi thành kiến về hắn, anh cũng đã được thấy một mặt thâm tình trọng nghĩa của Hắc Cẩu, không còn cảm thấy chán ghét hắn như trước đây, ngược lại còn sinh ra chút thương hại. Nhưng Hắc Cẩu thật sự là thuộc hạ của Hoàng Tam, cũng thuộc đám lưu manh côn đồ mà anh vẫn luôn xem thường, điều này khiến anh khó có hảo cảm với Hắc Cẩu. Hắc Cẩu nói sẽ cứu anh, anh thật sự hoài nghi, liệu một tên lưu manh xó chợ nhỏ bé như Hắc Cẩu có thể chống lại tên đầu xỏ lão thành là Hoàng Tam được hay không.



Diệp Vinh Thu hỏi Hắc Cẩu: “Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy?”



Hắc Cẩu đáp: “Du Bắc.”



Diệp Vinh Thu sửng sốt một chút, lập tức hiểu hắn đi làm chuyện gì, không hỏi tiếp.



Hắc Cẩu hỏi: “Cha của anh bị thương?”



Diệp Vinh Thu nhớ đến người cha nằm hôn mê trên giường bệnh suốt mấy ngày này, trong mắt có chút cay, khẽ thở dài.
Mấy tên lưu manh đập hết đồ trong phòng bệnh rồi, thấy có người bất tỉnh liền xoay người bỏ đi. Diệp Vinh Thu muốn nhào tới nói lẽ cùng bọn chúng, lại bị Diệp Hoa Xuân kéo lại: “Được rồi, được rồi!”



Tên đi sau cùng ra đến cửa thì dừng bước, quay đầu nhìn vành mắt đỏ bừng của Diệp Vinh Thu, nói: “Tam gia nhờ tôi chuyển lời tới anh, phải tự biết mình biết ta.” Nói xong liền đạp cửa rời đi.



Diệp Hướng Dân hôn mê suốt một tháng, vừa tỉnh được mấy tiếng đã lại ngất đi. Hai anh em một mực ở bệnh viện trông đến tối muộn, nghe bác sĩ nói tình hình Diệp Hướng Dân không còn đáng ngại mới thở phào nhẹ nhõm. Diệp Vinh Thu kêu Diệp Hoa Xuân về nhà, định ở lại viện gác đêm, lại nghe thấy Diệp Hoa Xuân nói: “Em đi về với anh đi. Anh có chuyện muốn nói với em. Ở đây có người khác trông.”



Diệp Vinh Thu cảm thấy kì quái, nhưng khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh trai, nghĩ là có chuyện rất quan trọng, đành theo anh lên xe trở về nhà.



Hai người trở lại Diệp công quán, Diệp Hoa Xuân kêu người làm đi xuống, ngồi bên mép giường châm thuốc. Rất hiếm khi Diệp Vinh Thu thấy anh trai hút thuốc, Diệp Hoa Xuân không nghiện thuốc lá, chỉ khi nào phải xã giao với khách hàng anh mới hút một hai điếu, về nhà thì chẳng bao giờ hút cả.



Diệp Vinh Thu cảm thấy bất an: “Anh, anh muốn nói gì với em vậy?”



Diệp Hoa Xuân hít sâu hai hơi, sau đó nặng nề thở dài: “Tiểu Thu à, em rời khỏi Trùng Khánh, tới Vũ Hán đi.”



-x-



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Dự cáo tập sau, Hắc Cẩu bạo phát, phản kháng Hoàng Tam, đôi bên nương tựa lẫn nhau (^o^)/