Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 132 :
Ngày đăng: 19:29 19/04/20
Diệp Vinh Thu chạy tới phòng chỉ huy, người tới không ai khác, chính là Từ Thiếu Phương.
Từ Thiếu Phương đang chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng, có vẻ rất nôn nóng. Vừa thấy Diệp Vinh Thu liền sải một bước dài đi tới: “Giời ạ, sao giờ cậu mới đến.”
Diệp Vinh Thu vô cùng mờ mịt: “Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Từ Thiếu Phương vội hỏi: “Trong tay cậu có bao nhiêu người? Có bao nhiêu quân bị?”
Diệp Vinh Thu hơi sửng sốt, thành thật trả lời: “Chừng năm mươi người, ba mươi khẩu súng trường, ba súng máy hạng nhẹ, mười rương lựu đạn. Sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
Từ Thiếu Phương chau mày: “Chừng năm mươi người? Có bao nhiêu người có thể đánh?”
Lần này đến phiên Diệp Vinh Thu cau mày: “Có vài người bị bệnh, vài người làm hậu cần, chắc khoảng ba mươi người.”
Từ Thiếu Phương cắn ngón tay trầm tư, trong lòng Diệp Vinh Thu chợt có dự cảm chẳng lành. Từ Thiếu Phương hỏi vậy, xem ra có người muốn cho anh đi đánh trận. Anh hỏi: “Sao vậy? Giặc tới đây sao? Hay là quân ngụy?”
“Không phải!” Từ Thiếu Phương nói, “Hiện đang có một nhiệm vụ khẩn cấp, muốn lập tức điều quân qua, càng sớm càng tốt! Tôi phải ngồi xe cả đêm để trở về! Bộ đội chủ lực của chúng ta đều đi tới chuyên khu Gia Bồ, giờ điều binh về không kịp, mấy đoàn ở gần đây đều có nhiệm vụ khác không thể tham gia, giờ chỉ còn mỗi đoàn của cậu là có thể điều người được!”
Diệp Vinh Thu khẩn trương hỏi: “Nhiệm vụ gì mà gấp như vậy?”
Từ Thiếu Phương nói: “Giặc ở mỏ Hoàng Thạch có một trụ sở bí mật, bắt rất nhiều người Trung Quốc, chúng ta phải mau chóng tới chỗ đó, cứu đồng bào chúng ta ra!”
Từ Thiếu Phương gật đầu: “Tôi còn phải chạy đi chỗ khác bố trí nhiệm vụ.”
Diệp Vinh Thu nói: “Vậy anh đi trước đi, anh nói cho tôi biết người đó như nào để khi người đó tới tôi còn biết đường!”
Từ Thiếu Phương lại nhìn đồng hồ, anh đứng lên, nét mặt nghiêm túc: “Được rồi, cậu hãy nghe cho kỹ, nhiệm vụ lần này cậu phải buông mọi thành kiến xuống nghe cậu ta chỉ huy, tuy rằng có thể sẽ làm cậu ủy khuất, nhưng giờ đồng tâm hiệp lực là tối quan trọng, trăm triệu lần không được nghi kỵ lẫn nhau. Người này từ Vũ Xương tới, tên cậu ấy là Chung Vô Mai, cậu ấy…”
“Bộp!” Diệp Vinh Thu khẽ buông tay, tập văn kiện trong tay rơi xuống đất.
Trông thấy vẻ mặt kinh ngạc thất thần của anh, Từ Thiếu Phương vội hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Vinh Thu hoàn hồn lại, lắc đầu: “Không sao.”
Từ Thiếu Phương lại mở miệng: “Cậu ấy là..”
Nói tới đây, bên ngoài vang lên tiếng lính liên lạc gõ cửa: “Thủ trưởng, có người tới!”
Từ Thiếu Phương vội vã đi ra ngoài mở rộng cửa: “Vào đi vào đi!”
Cửa mở, lính liên lạc nhanh chóng tránh sang một bên, Diệp Vinh Thu nhìn thấy gương mặt quen đến không thể quen hơn, người kia đi tới, nụ cười pha chút bất cần —— chính là Hắc Cẩu!