Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 133 :

Ngày đăng: 19:29 19/04/20


Từ Thiếu Phương trông thấy Hắc Cẩu, mừng rỡ ra chào đón: “Cậu là đồng chí Chung Vô Mai phải không?” Trước đây anh chưa từng gặp qua Hắc Cẩu, nhưng tham mưu trưởng đã miêu tả qua tướng mạo và đặc điểm Hắc Cẩu cho anh nghe nên vừa liếc mắt liền có thể nhận ra: “Đến đúng lúc lắm, đang chờ cậu đây!”



Hắc Cẩu cười cười nói: “Chào thủ trưởng. Lúc tới đây gặp quân ngụy nên đến hơi trễ một chút.”



“Đến là tốt rồi, đến được là tốt rồi.” Từ Thiếu Phương đã sớm nghe qua bình thường Hắc Cẩu có vẻ bất cần đời, nhưng vào thời điểm quan trọng, hắn nghiêm túc hơn bất cứ ai. Anh nói: “Để tôi giới thiệu hai người một chút, đây là chính ủy của ngũ đoàn độc lập, đồng chí Diệp Vinh Thu, đây là người tôi vừa nói với cậu…”



“Không cần giới thiệu!” Hắc Cẩu cắt ngang lời của anh ta.



Từ Thiếu Phương sửng sốt một chút, không hiểu nhìn Hắc Cẩu.



Hắc Cẩu nâng mi nhìn Diệp Vinh Thu, Diệp Vinh Thu thì vừa mừng rỡ vừa bất đắc dĩ lắc đầu. Mất công Từ Thiếu Phương nhiều lời từ nãy tới giờ, nói tên Hắc Cẩu ra ngay từ đầu thì anh ta có thể đi lâu rồi!



Từ Thiếu Phương phản ứng rất nhanh: “Hai người quen nhau?”



Hắc Cẩu tiến lên trước, thân thiết ôm vai Diệp Vinh Thu.



“Phù!” Từ Thiếu Phương thở phào nhẹ nhõm, “Hai người quen nhau thì tốt rồi! Tôi sẽ…”



“Thủ trưởng.” Diệp Vinh Thu cắt ngang lời anh ta, “Anh có việc thì đi trước đi.”



Hắc Cẩu khoát khoát tay: “Đi đi, đi đi, chuyện ở đây không cần anh lo nữa.”



Từ Thiếu Phương cười gượng: “Hai người.. Được được, đúng là tôi có việc thật, không nhiều lời nữa. Điện báo nói…”



“Không phải anh nói không nhiều lời nữa sao?” Hắc Cẩu nói, “Yên tâm đi, chuyện thí nghiệm vi khuẩn tôi biết rõ hơn anh nhiều.”




Các tiểu đội trưởng một lần nữa xác nhận, đảm bảo không có vấn đề gì.



Lúc này một tiểu đội trưởng họ Lục lên tiếng: “Thủ trưởng, anh để chính ủy tham gia nhiệm vụ lần này, còn sắp xếp anh ấy ở nơi nguy hiểm như vậy, không được đâu!”



Trong kế hoạch Hắc Cẩu sắp xếp, Diệp Vinh Thu phải làm một nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Anh phải kích nổ các kíp mìn, để thuốc nổ đúng hạch tâm căn cứ của quân Nhật. Bởi tình hình nơi ấy như nào mọi người còn chưa rõ, cho nên cần bao nhiêu thuốc nổ, khi nào thì châm ngòi đều là dấu hỏi lớn, thậm chí có khả năng Diệp Vinh Thu phải sửa ngòi nổ ngay tại chỗ, nên nhiệm vụ này không có ai thích hợp hơn Diệp Vinh Thu.



Diệp Vinh Thu bình tĩnh nói: “Mỗi người đều có nhiệm vụ của mình, tôi cũng không cần bảo vệ. Việc nên làm của chúng ta bây giờ là làm tốt nhiệm vụ của mình. Ai cũng như nhau.”



Hắc Cẩu nhìn Diệp Vinh Thu, trong mắt ánh lên ý cười.



Tiểu đội trưởng họ Lục kia không nói thêm gì nữa.



Sau khi xác nhận tốt mô hình trận địa xong, Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu ra khỏi phòng, bắt đầu phân phát vũ khí, đồng thời để các tiểu đội trưởng quay về thông báo kế hoạch tác chiến cho binh lính của mình.



Nghe tin phải đánh giặc, chuyện tới quá đột ngột, mọi người đều mơ hồ. Diệp Vinh Thu dõng dạc phân trần xong, mọi người nghe tin căn cứ thí nghiệm vi khuẩn đều vô cùng kích động. Lính trong đoàn chủ yếu đều là người Ngạc Nam, mấy năm nay giặc làm xằng làm bậy ở Ngạc Nam, xâm chiến nhà vườn họ, sát hại người thân của họ. Trong số họ có rất nhiều người có người thân bị bắt đi lao động, giặc lập căn cứ thí nghiệm là để hại dân chúng rơi vào cảnh lầm than, mọi người sao không phẫn nộ?



Diệp Vinh Thu đẩy Hắc Cẩu lên: “Đây là người tham mưu trưởng phái tới chỉ huy chúng ta đánh trận lần này. Mọi người ở đây, bao gồm cả tôi đều phải nghe lệnh cậu ấy chỉ huy.”



Đoàn lính đồng thanh: “Chào thủ trưởng!”



Hắc Cẩu đứng lại: “Kiểm tra vũ khí của mình lần cuối, chúng ta không còn nhiều thời gian, phải lập tức xuất phát! Từ đây tới Hoàng Thạch phải đi mất hai ngày, chậm một ngày thôi cũng không biết có bao nhiêu người phải hy sinh!”



Mọi người chuẩn bị tốt công tác cuối cùng xong liền theo Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu lên đường. Trong đoàn lính, Khưu Tiến Bộ nhìn bóng lưng Hắc Cẩu bằng vẻ mặt cổ quái, như có điều cần suy nghĩ.