Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 140 :

Ngày đăng: 19:29 19/04/20


Diệp Vinh Thu không thể tin nhìn Khưu Tiến Bộ. Anh ta đã biết rõ mục đích Hắc Cẩu làm vậy là thân bất do kỷ mà vẫn còn có thể nói được những lời này? (thân bất do kỷ: phải làm những việc không theo ý mình muốn.)



“Cái tên Yamadera Kou nghe thật đinh tai nhức óc, đừng nói là Vũ Xương, cả Ngạc Nam này có mấy ai là không biết tên ấy? Hắn dựa vào đâu để đi được tới ngày hôm nay? Chẳng lẽ là do giặc có lòng hảo tâm tán thưởng hắn ta? Mấy năm qua hắn đã chia rẽ bao nhiêu gia đình người Trung Quốc, hại biết bao nhiêu người, mỗi một tội ác của hắn đều có người nhớ kỹ.”



“Im miệng!” Hai mắt Diệp Vinh Thu đỏ bừng, giận dữ hét lên.



“Lẽ nào tất cả những người hắn ta hại, lần nào cũng đều là thân bất do kỷ? Hắn ta không có cơ hội giơ cao đánh khẽ cho?” Khưu Tiến Bộ không những không im lặng, ngược lại càng kích động hơn, “Hắn sống chung cùng một chỗ với giặc, anh biết trong lòng hắn đang suy tính gì sao? Tôi thừa nhận, hắn ta không đơn giản! Một người làm nhiều chuyện như vậy sao có thể đơn giản được cơ chứ?!”



Diệp Vinh Thu trừng mắt nhìn Khưu Tiến Bộ, ***g ngực anh vì kích động mà phập phồng lên xuống, kích động đến nỗi không thể nói nên lời, chỉ muốn xông tới đánh cho Khưu Tiến Bộ một trận, đánh đến khi anh ta câm miệng thì thôi!



Khưu Tiến Bộ như phát điên lên mà hét lớn: “Một người Trung Quốc, thân bất do kỷ làm Hán gian, cần gì phải cố gắng như vậy??!”



Cả người Diệp Vinh Thu run lên, chỉ tay vào người Khưu Tiến Bộ: “Cậu, cậu, cậu không biết cái quái gì hết! Cậu dựa vào đâu mà ăn nói như vậy chứ? Nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào? Cậu cho rằng người ta nguyện ý làm như vậy sao?”



Khưu Tiến Bộ quay đầu đi, cứng cổ nói: “Tôi không biết! Tôi không thể làm được như vậy!”



Diệp Vinh Thu gần như mất hết khí lực. Trận cãi vã này không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa, Khưu Tiến Bộ chẳng khác nào gỗ mục không thể đẽo, anh ta có biết mình đã sai không, anh ta có hối hận hay không, Diệp Vinh Thu không muốn quan tâm nữa! Giờ tim anh quặn thắt. Khưu Tiến Bộ nghĩ như vậy, còn những người khác thì sao? Liệu có bao nhiêu người cũng nghĩ như vậy nữa?



Diệp Vinh Thu hít sâu mấy hơi, vẫn không khắc chế được người mình run rẩy. Anh gật đầu mạnh một cái: “Tiểu đội trưởng Khưu, thẩm vấn kết thúc!” Sau đó kéo mạnh cửa đi ra ngoài rồi dùng sức đóng sập cửa lại.



Lý Thất Bát đứng bên ngoài phòng, vẻ mặt lúng túng.



Diệp Vinh Thú nhíu mày, giọng nói vẫn còn run rẩy: “Cậu? Sao cậu lại ở đây?”



Mặt Lý Thất Bát đỏ lên, ngập ngừng không nói nên lời.



Giờ Diệp Vinh Thu không có tâm tình nói chuyện với cậu ta, toan muốn đi, đột nhiên bước chân anh dừng lại giữa khoảng không —— Anh thấy trước cửa có hai tàn thuốc đã hút hết. Anh ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Chung Vô Mai đâu rồi?”



Lý Thất Bát nhỏ giọng nói: “Mới đi không được bao lâu.”
“Cộc, cộc, cộc.” Tiếng gõ cửa vang lên phá tan giấc mộng đẹp của họ.



Hắc Cẩu ngồi dậy, Diệp Vinh Thu đi ra mở cửa, thấy cậu lính liên lạc đứng bên ngoài.



“Chính ủy, cấp trên tới.”



Diệp Vinh Thu quay đầu lại nhìn Hắc Cẩu, Hắc Cẩu nói: “Anh đi đi.”



Diệp Vinh Thu gật đầu: “Tôi đi đã, lát quay lại tìm cậu.”



Hắc Cẩu mỉm cười với anh.



Từ Thiếu Phương lo chuyện xong xuôi từ nơi khác chạy tới. Anh ta nghe tin chiến công vĩ đại của Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu, quả thực mừng khôn xiết.



Lần này xuất chinh, Diệp Vinh Thu dẫn ba mươi tám người đi, đưa hai mươi sáu người trở về, mười hai người hy sinh. Với số thương vong như vậy, họ đánh bại hơn trăm tên giặc, san bằng căn cứ thí nghiệm, cứu gần nghìn công nhân đi ra, không thể không nói là một trận thắng vô cùng đẹp, lập được chiến công lớn! Đấy là còn chưa kể tới những công lao chính của họ, nếu để căn cứ thí nghiệm kia phát triển, con số thương vong không thể tưởng tượng nổi!



Từ Thiếu Phương vừa thấy Diệp Vinh Thu, lập tức tiến lên ôm anh một cái thật chặt: “Tốt, tốt lắm Diệp Tử, cậu đã lập được công lớn! Tôi vừa nghe tin của cậu, lập tức chạy tới đây, lát nữa tôi còn phải quay về tiền tuyến. Tối nay tôi sẽ lập tức đánh điện báo gửi tham mưu trưởng, khen ngợi thành tích của cậu và Chung Vô Mai!” Anh ta dùng lực vỗ lưng Diệp Vinh Thu ba cái, “Tốt, tốt quá rồi, để cậu một mình ở đoàn này, ủy khuất cho cậu rồi! Các chiến sĩ tham gia chiến đấu lần này đều sẽ được khen thưởng và biểu dương!!”



Diệp Vinh Thu diện vô biểu tình, chỉ miễn cưỡng cong môi lên cười cười lấy lệ. Giờ anh không có hứng thú gì với chiến công và khen thưởng.



Từ Thiếu Phương thăm dò nhìn xung quanh: “Chung Vô Mai đâu?”



Ban nãy tâm tình Hắc Cẩu không tốt, Diệp Vinh Thu không gọi hắn tới đây. Anh nói: “Ở đoàn bộ.”



Từ Thiếu Phương gọi lính liên lạc tới: “Mau, mau đi gọi Chung Vô Mai tới đây! Tôi phấn khởi quá! Muốn nhìn kỹ mấy người anh hùng các cậu một chút!”



Cậu lính liên lạc vội chạy tới đoàn bộ, một lát sau cậu quay về, vẻ mặt lúng túng: “Thủ trưởng, thủ trưởng Chung.. đã đi rồi.”