Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 141 :
Ngày đăng: 19:29 19/04/20
Tháng 8 năm 1945, lô cốt đầu cầu Ngạc Nam.
“Ầm!!”
Một quả pháo rơi xuống nổ bên cạnh chiến hào, Diệp Vinh Thu sợ đến ôm đầu co tròn người lại. Bụi đất rơi xuống đầy đầu anh, thuốc súng gay mũi khiến anh không chịu được muốn ho khan, nhưng căn bản không mở miệng nổi.
Một lát sau, Diệp Vinh Thu giũ đất trên đầu xuống, từ đáy hố chui ra ngoài. Tiếng súng và tiếng nổ mạnh trở nên mơ hồ, có lẽ ban nãy pháo nổ quá gần, ảnh hưởng tới thính lực của anh, hoặc cũng có thể bụi bẩn bắn vào che màng tai. Mấy chuyện này thường gặp, Diệp Vinh Thu không để ý kéo tai mình, giũ đất ra, tiếp túc bò sấp ra ngoài.
Đạn bay xuyên qua chiến trường, mặt đất bị pháo nổ làm cho liên tiếp rung lên. Diệp Vinh Thu xiêu trái vẹo phải mà bò tới chiến hào của đội, cuối cùng cũng đi tới bên người Hoàng Mộ: “Đoàn trưởng!”
Hoàng Mộ đang chỉ huy tác chiến, trông thấy anh, không khỏi sửng sốt một chút, hô lớn: “Sao cậu lại ở đây?”
“Sao?”
“Sao cậu lại ở đây?”
Dưới mưa bom bão đạn, họ đều không nghe thấy rõ đối phương đang rống cái gì, chỉ có thể dựa vào khẩu hình để phán đoán.
“Tôi sửa xong súng máy hạng nặng rồi! Không kẹt đạn nữa!”
“Sao cơ?! Nói to lên!!”
“Súng máy hạng nặng! Xong rồi! Có thể sử dụng rồi!”
Hoàng Mộ nghe rõ, quát: “Cánh phải 60°!”
Hoàng Mộ đẩy Diệp Vinh Thu ra: “Cậu mau về đi! Ở đây nguy hiểm lắm! Lần sau kêu người khác tới, đừng tự đi!”
Diệp Vinh Thu gật đầu, lại tiếp tục cúi người đi xuyên qua chiến hào.
Hai năm qua quân Nhật liên tiếp thất bại, quân cộng đã đoạt được không ít trận địa. Phe phát xít cũng thua thảm bại trên chiến trường Thái Bình Dương, ba tháng trước Đức đã tuyên bố đầu hàng vô điều kiện, đất nước Nhật Bản nhỏ bé kia so với Đức càng thêm ngoan cố, bọn họ vẫn không muốn buông tha chiến trường Trung Quốc, kiên trì giấc mộng trở thành cường quốc xưng bá châu Á. Nhưng giờ, Nhật đã sa cơ lỡ vận.
Diệp Vinh Thu lui về hậu phương chiến hào, nếu vũ khí của ai trên chiến trường xảy ra chuyện, lập tức đưa tới đây cho anh, nếu hỏng đơn giản, anh có thể sửa nhanh rồi tiếp tục dùng.
Một lát sau, tiếng pháo ngày càng thưa thớt. Trận chiến này đã sắp kết thúc.
Thôn dân kia bị Hoàng Mộ túm cổ áo lay lay, cười đến híp tịt mắt: “Loa trong thôn phát thanh! Tất cả đều nói như vậy! Sáng sớm nay có đoàn quân giặc từ bên kia đi qua, ỉu ỉu xìu xìu, thấy bọn tôi không đánh cũng không đoạt, ném hết vũ khí đi rồi! Giặc đóng quân quanh đây đều trốn đi hết rồi!”
Một người khác cướp lời nói: “Đúng vậy! Sáng nay có giặc đi qua, treo hết cờ hàng ra ngoài, chỉ sợ bọn tôi xông lên đánh!”
Hoàng Mộ buông lỏng người dân kia ra, cố sức lau mặt. Tin này đến quá đột ngột cũng quá bất ngờ, đêm qua anh còn cùng mọi người bàn bạc xem nên đánh tan mấy trận địa cuối cùng ở Ngạc Nam thế nào, sáng sớm nay giặc đã đầu hàng. Chiến tranh nhiều năm như vậy đã kết thúc? Cuối cùng cũng đã kết thúc? Thật sự kết thúc sao? Anh thật sự không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt với tin này!
Không chỉ có Hoàng Mộ, phần lớn chiến sĩ ở đây đều ngạc nhiên không biết phải làm sao. Có người bắt đầu rơi nước mắt. Họ không tìm được cảm xúc ‘mừng như điên’.
Có một tên mặt mũi bầm dập, hai tay trói chéo sau lưng bị đẩy từ trong thôn ra, thôn dân xung quanh đều nhặt đá lên ném vào tên ấy, có người còn nhổ nước miếng, chỉ vào hắn ta hùng hùng hổ hổ mắng.
Chi thư hỏi thôn dân: “Kia là giặc sao?”
Thôn dân xua tay: “Không phải, là Hán gian! Nó chuyên đi cung cấp tin cho giặc hại dân! Giờ giặc đầu hàng rồi, nó phải chịu báo ứng!”
Có một người đá tên Hán gian kia ngã xuống đất, tên Hán gian lăn vài vòng rồi rơi xuống sông, mọi người xung quanh cười ha hả. Hắn ta chật vật muốn bò ra khỏi sông, mọi người đều nhặt đá lên ném hắn, không cho hắn lên bờ. Tên Hán gian không thể làm gì hơn là ôm đầu rúc vào trong sông.
Từ khi nghe tin Nhật đầu hàng Diệp Vinh Thu tựa như người mất hồn, đột nhiên anh giật mình một cái, hoàn hồn lại. Anh chạy lên chiếc ô tô của Hoàng Mộ, Hoàng Mộ kêu lên: “Này, chính ủy, cậu làm gì thế?”
Diệp Vinh Thu căn bản không để ý tới anh ta, trực tiếp nhảy lên xe. Ban nãy dừng xe tài xế cũng đã xuống, Diệp Vinh Thu liền chiếm lấy ghế tài xế, tay tìm tòi trong buồng lái.
Các chiến sĩ choáng váng đứng nhìn, tài xế vội vàng chạy tới muốn mở cửa xe: “Chính ủy, anh sao vậy? Anh không biết lái xe, đừng lộn xộn, nhỡ gặp chuyện không may!”
Diệp Vinh Thu tìm tòi một hồi, đạp chân ga, trực tiếp lái xe đi ra ngoài. Tài xế bám theo chạy hai bước, không thể làm gì hơn là buông tay, đứng đằng sau giương mắt nhìn.
Dẫu gì Diệp Vinh Thu cũng là tiểu thiếu gia, anh biết lái xe Ford, xe chỉ huy của quốc quân cũng không khác là bao, lái lên đường không việc gì. Chỉ là vài năm không lái, có phần không quen tay, anh đi được vài mét, xoay bánh lái quá đà, thiếu chút nữa xe đâm xuống sông. Anh vội vã chỉnh lại bánh lái, dần lấy lại được cảm giác.
Hoàng Mộ đứng phía sau gấp đến độ giậm chân: “Chính ủy? Diệp Tử? Diệp Vinh Thu! Cậu dừng lại! Dừng lại cho tôi! Cậu đang làm cái gì vậy!!”
Diệp Vinh Thu áy náy trong lòng, mắt nhìn chằm chằm đường phía trước không dám quay đầu lại, rống to: “Xin lỗi! Tôi tới Vũ Xương trước!”
Cũng không biết có phải mọi người ở phía sau không nghe thấy không, phía sau vang lên tiếng bước chân lộn xộn, vẫn có người đuổi theo anh.
Diệp Vinh Thu đành phải bất chấp, đạp mạnh chân ga lao ra ngoài!