Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 75 :
Ngày đăng: 19:29 19/04/20
Tối đó, Trương Tiểu Miêu dẫn vài người bạn của mình tới cùng ăn cơm tối với quốc quân. Nhóm này có chút tương đồng với nhóm dân quân họ từng gặp ở Thụy Xương. Một nhóm chỉ có mười mấy người, hầu như đều là thanh thiếu niên trẻ tuổi, họ hợp lại thành một đoàn dân quân tự vệ. Mấy người này thoạt nhìn có vẻ lôi thôi lếch thếch, nhưng tinh thần tướng mạo cũng không tệ, lại thêm vẻ nhiệt tình sôi nổi. Lính bọn họ quanh năm suốt tháng chỉ biết chiến tranh với chiến tranh, hiếm khi có cơ hội giao lưu trao đổi với dân chúng, cho nên gặp nhóm người này cảm thấy vô cùng mới mẻ, cũng nhiệt tình cùng họ nói chuyện phiếm.
Thoạt nhìn Trương Tiểu Miêu có vẻ rất quý Cố Tu Qua nên luôn theo chân gã. Ngoài cậu ta ra, còn có hai người khác cũng quấn lấy Cố Tu Qua không rời, muốn nghe Cố Tu Qua kể chuyện đánh giặc. Nhóm người kia còn trẻ tuổi, chưa biết chiến tranh thực sự là thế nào, Cố Tu Qua bịa chuyện mà kể, khiến họ trợn to mắt nhìn.
Đám Hắc Cẩu và Điền Cường ngồi bên này cầm bát nghe dân binh nói chuyện trên trời dưới biển.
Phương Hồng nhìn nhóm dân binh kia, ra vẻ thần bí ghé vào tai đám Hắc Cẩu nói: “Em thấy bọn họ có vẻ ‘sắc’”.
Điền Cường liếc mắt nhìn cậu ta: “Sắc gì? Hoàng sắc á?” (Hoàng sắc: đồi trụy)
Bì Hồ cười xùy mấy tiếng.
Thật ra họ đều hiểu ý của Phương Hồng.
Hắc Cẩu húp bát canh khoai núi: “Hồng hay không hồng cũng không sao cả.”
Phương Hồng gãi đầu: “Mình thì không sao, chỉ sợ những người khác biết lại có chuyện không hay.”
Điền Cường liếc mắt nhìn nhóm dân binh ngồi quanh đấy, lắc đầu: “Có chuyện gì được chứ, chỉ là mấy thằng nhóc con.”
Hắc Cẩu liếc nhìn Cố Tu Qua đang dọa Trương Tiểu Miêu đến xanh mặt, lại quay đầu nhìn Diệp Vinh Thu.
Ở đây ngoài Cố Tu Qua ra, người được sùng bái nhất chính là Diệp Vinh Thu. Nhóm dân binh kia thấy trước khi ăn cơm, mọi người xếp hàng đưa súng cho Diệp Vinh Thu kiểm tra, vì vậy đợi anh kiểm tra xong, có mấy người dán tới xung quanh anh, hỏi xem anh vừa kiểm tra gì vậy, còn muốn anh giúp họ kiểm tra súng ống một phen. Mười mấy người này cộng lại có tổng cộng mười khẩu súng, trong số đó hơn nửa là súng tự chế, số còn lại thì không biết có phải do nhặt về từ chiến trường không mà đủ loại tạp nham. Họ còn tự chế một ít thuốc nổ, kíp nổ vừa thô vừa ngắn, còn rỉ bột ra bên ngoài, thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm.
Mãi đến khi tiếng nói chuyện kia vang tới chỗ giáp giới, Hắc Cẩu mới buông Diệp Vinh Thu. Hai chân Diệp Vinh Thu mềm nhũn, phải bám lấy người Hắc Cẩu để đứng.
Hai người lính kia đi tới gần bọn họ, thấy sắc mặt Diệp Vinh Thu ửng hồng bất bình thường còn chột dạ cúi đầu thì nhìn chằm chằm.
Hắc Cẩu đưa tay sờ trán Diệp Vinh Thu, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Anh sao vậy, sao nóng thế này?”
Diệp Vinh Thu lén giẫm lên chân Hắc Cẩu.
Một cậu lính hỏi: “Ốm à? Gọi quân y xem? Nhưng hình như không có thuốc đâu?”
Diệp Vinh Thu cười gượng hai tiếng: “Không, không sao cả. Nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.”
Thế là hai người lính kia đi qua bọn họ.
Hai người kia đi rồi, Diệp Vinh Thu giận dữ trừng mắt với Hắc Cẩu: “Cậu làm cái gì thế? Bị người khác nhìn thấy thì sao?”
Hắc Cẩu cong môi cười xấu xa: “Anh càng nói không được hôn thì em càng không buông càng hôn đấy. Cho anh phải cưới em, cho đoàn trưởng làm chứng đám cưới của chúng mình, bái thiên địa tại đây luôn.”
Diệp Vinh Thu đạp hắn một cái: “Sau này không được làm vậy nữa.”
Hắc Cẩu cười cười, cùng Diệp Vinh Thu đi về lô cốt. Hắn phát hiện, mèo Tiểu Bạch của hắn thật sự trưởng thành rồi, thành thục chín chắn đến nỗi càng ngày càng được người ta nhìn bằng cặp mắt ưu ái sùng bái, hơn nữa còn nhìn vào chính bản thân anh, chứ không phải nhà anh, gia thế của anh, bối cảnh của anh nữa. Tuy rằng hắn rất cao hứng, nhưng cũng có chút bận tâm, cho nên mới không nhịn được muốn bắt nạt Diệp Vinh Thu, bắt nạt rồi mới dễ chịu hơn một chút, bất luận Diệp Vinh Thu trưởng thành ra sao, thì anh vẫn là mèo Tiểu Bạch đáng yêu, bị hắn bắt nạt sẽ giận dỗi khóc nhè.